10 Vạn Lý Do Phải Bơm Vàng full

Chương 12: TÔI, LINH QUỲNH, NHẬN TIỀN! (12)

/1736
Trước Tiếp
Ăn bữa cơm, tự dưng lại được một vai diễn từ trên trời rơi xuống… À không, nói một cách chính xác thì là giành được một cơ hội thử vai, hơn nữa còn là vai nam phụ.

“Tôi đang nằm mơ đúng không?”

Hai tay Lục Văn Từ vỗ bồm bộp vào mặt mình, đến lúc này vẫn cảm thấy như đi trong mây mù, không chân thực lắm.

“Cậu theo tôi sẽ may mắn hơn thôi.” Linh Quỳnh vỗ vai Lục Văn Từ đầy hào sảng, “Sau này bố đây sẽ che chở cậu!”

Lục Văn Từ cạn lời.

Cậu có nên nói cảm ơn không?



Thời gian thử vai được ấn định rất gấp gáp, Lục Văn Từ không có thời gian chuẩn bị gì, thức đêm xem hết nội dung mà Tống Thanh Vân đưa cho mình.

Ngày thử vai, Linh Quỳnh và Lục Văn Từ cùng đi đến địa điểm đã hẹn.

“Cô đi theo tôi làm gì?”

“Làm hậu thuẫn cho cậu chứ sao.” Linh Quỳnh vỗ vào chiếc xe rất phô trương của mình, tươi cười hỏi, “Thế nào, như vầy đủ oách chưa?”

“Cô thả tôi xuống ở ven đường là được rồi.”

Lục Văn Từ dùng hành động để đáp lại.

Linh Quỳnh bĩu môi, dừng xe ở ven đường. Lục Văn Từ cầm đồ của mình lên, nói: “Vậy tôi đi thử vai trước đã nhé, cảm ơn cô đã đưa tôi tới đây.”

Linh Quỳnh vẫy tay với cậu ta, Lục Văn Từ đóng cửa xe lại rồi chạy đi.

“Tô Miểu Miểu?”

Một giọng nói vang lên ở trên vỉa hè đi bộ, Linh Quỳnh vô thức nhìn sang bên đó.

Hai cô gái đang dắt tay nhau đứng ở cách cô khoảng hai mét, đang nhìn về phía bên này.

Linh Quỳnh có chút ấn tượng về một trong hai người đó.

Cô ta là người đã đột ngột chạy ra đòi lại công bằng cho chị gái nữ chính đã sớm nhận cơm hộp về vườn của cô ở trên lễ đính hôn. Hình như tên là… Khương Khả thì phải.

“Sao cô lại ở đây?”

Khương Khả dùng ánh mắt ngỡ ngàng quan sát cô, chủ yếu là vì chiếc xe phô trương hào nhoáng kia của cô - thực sự quá nhức mắt.

Màu sắc nhức mắt.

Hình thức cũng nhức mắt.

Toàn bộ chiếc xe đó đều như tỏa ra những tia sáng viết rõ chữ “tiền”.

Linh Quỳnh nhếch môi cười, “Tôi ở đâu còn cần phải báo cáo với cô à? Cô là gì của tôi? Hả?”

Khương Khả á khẩu, khẽ cắn môi. Cô ta không đáp lời mà hỏi ngược lại: “Cô thực sự hủy bỏ hôn ước với anh Thẩm sao?”

Linh Quỳnh nhìn xuống bộ móng tay được sơn vô cùng xinh đẹp của mình, “Trong tin tức viết rõ ràng mười mươi như vậy rồi, cô có cần tôi dạy cô đọc chữ như thế nào không?”

Khương Khả tức nghẹn lời, “Ai mà biết được có phải cô đang định giở thủ đoạn mánh khóe gì hay không. Đến người chị gái cô thích mà cô còn cướp, hạng người như cô, có làm ra chuyện gì cũng chẳng hề kỳ lạ chút nào.”

Linh Quỳnh chớp chớp mắt, đột nhiên lộ ra một nụ cười rất tươi. Cánh môi màu đỏ tươi hơi hé mở, giọng nói rất ngọt ngào: “Đã vậy, cô tuyệt đối đừng có bạn trai nhé, nếu không, loại người như tôi đây, có làm ra chuyện gì cũng chẳng hề kỳ lạ chút nào đâu.”

Mắt Khương Khả hơi co lại, “Cô…”

Linh Quỳnh nhoẻn miệng cười, đạp mạnh chân ga, vèo một cái ném Khương Khả lại phía sau, chỉ để cho cô ta một làn khói.

Cô liếc nhìn vào gương chiếu hậu một cái, cong môi cười tươi.

Bố đây không thèm so đo với cái ngữ NPC như cô.

Có điều, NPC của trò chơi này cũng ghê gớm thật đấy, cảm xúc thể hiện quá chân thật.



Buổi thử vai của Lục Văn Từ rất thuận lợi, đạo diễn vỗ bàn ngay tại trận, quyết định vai nam phụ thuộc về cậu ta.

Tống Thanh Vân đưa Lục Văn Từ ra ngoài, mặt cũng đầy vẻ thoải mái nhẹ nhõm, “Người anh em, cố gắng diễn xuất nhé, cậu sẽ nổi tiếng thôi.”

Lục Văn Từ thận trọng đáp: “Cảm ơn ngài Tống ạ, em sẽ trân trọng vai diễn này.”

“Ha ha ha, gọi ngài Tống làm cái gì chứ. Gọi tôi là anh đi. Thôi được rồi, cậu mau về nhà đi, nhớ bảo người quản lý của cậu gấp rút tới đây ký hợp đồng nhé.”

Lục Văn Từ ngoan ngoãn sửa cách gọi, “Làm phiền anh Tống ạ.”

“Lục Văn Từ.”

Cô gái trẻ xách vài cái túi mua sắm, giòn rã gọi tên cậu ta.

Màu sắc tươi trẻ rực rỡ khiến cô gái kia càng có vẻ thời thượng, bản lĩnh hơn.

Lục Văn Từ ngây người.

Vừa rồi hình như cô ấy có mặc bộ này đâu nhỉ?

Linh Quỳnh nhướng mày hỏi cậu ta: “Qua chưa?”

“… Ừm.” Lục Văn Từ hồi thần lại, gật đầu đáp: “Qua rồi.”

“Chúc mừng cậu.” Cô gái trẻ nhét mất cái túi đồ vào trong tay cậu ta, hoàn toàn không e dè chỉ huy, “Nếu đã chốt vai rồi thì về thôi.”

Lục Văn Từ - bị ép thành người khuân vác bất đắc dĩ - vẫn ngây người không kịp phản ứng.

Tống Thanh Vân khẽ khàng kéo Lục Văn Từ lại hỏi: “Mối quan hệ giữa cậu và cô ấy là gì vậy? Cậu bị bao nuôi à?”

Cô gái trẻ này rõ ràng không phải là người quản lý của Lục Văn Từ. Làm gì có người quản lý nào mà lại sai nghệ sỹ của mình đi xách đồ bao giờ. Cô gái kia thuần thục quyết đoán như vậy, vừa nhìn đã biết là người thường sai bảo ra lệnh cho người khác rồi.

Nghe anh ta hỏi, Lục Văn Từ sặc nước bọt.

Vẻ mặt Tống Thanh Vân chớp mắt đã trở nên vô cùng kỳ quặc, chẳng lẽ anh ta đoán đúng rồi ư?

“Không… không phải.” Lục Văn Từ phủ nhận, “Chúng tôi… tôi không bị bao nuôi…”

Cậu ta vội vàng chào tạm biệt Tống Thanh Vân rồi đuổi theo Linh Quỳnh đã đi khá xa kia.



Lục Văn Từ nhét đồ vào trong xe, vừa cài dây an toàn vừa hỏi: “Cô mua nhiều đồ thế này có dùng được hết không?”

“Ai bảo cậu là cứ mua đồ thì phải dùng?”

Lục Văn Từ không hiểu, “Không dùng đến thì mua về làm gì?”

“Mua về để ngắm.” Linh Quỳnh cười cong cong đuôi mắt, giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào như bánh bông lan, “Đồ đẹp thì ai mà không muốn có chứ?”

“Ngắm á?” Lục Văn Từ nuốt nước bọt một cái, giá trị quan bị kích thích nặng nề, “Cô mua về chỉ để ngắm thôi sao?”

Linh Quỳnh vừa ngân nga vừa đáp: “Ừ đấy, không được à? Những thứ xinh đẹp không phải là để thưởng thức hay sao?”

Câu nói này không sai tí nào.

Nhưng mà…

Lục Văn Từ - trước giờ chẳng có được vài xu - từ tốn nói: “Nhưng cô cũng đâu cần mua về làm gì, cô đi ra ngoài ngắm chúng nó là được rồi mà?”

“Ơ, làm sao giống nhau được. Đương nhiên mua được chúng về mới càng sướng hơn chứ. Sướng một lúc làm sao bằng được lúc nào cũng sướng.”

Lục Văn Từ cạn lời. Cậu cảm thấy mình không thể trò chuyện nổi với Linh Quỳnh được nữa, đành quyết định ngậm miệng lại.

Linh Quỳnh đang chuẩn bị khởi động xe thì Tống Thanh Vân bỗng xuất hiện ở bên ngoài.

Mặt Tống Thanh Vân nhăn nhó như táo bón, chạy tới nói: “Này cậu nhóc, chuyện vai diễn ấy, vừa rồi tôi nhận được thông báo, nói là… cậu cứ về chờ tin tức đã nhé.”

“Không phải đã chốt rồi à?” Linh Quỳnh nhíu mày hỏi, “Sao giờ lại bảo về chờ tin là thế nào?”

Tống Thanh Vân thở dài thườn thượt, nhún vai tỏ vẻ bó tay.

“Bên phía nhà đầu tư nói là đã chọn được người rồi. Cô biết đấy, nhà đầu tư là to nhất, đạo diễn cũng chẳng bỏ nổi cái cột đình vừa to vừa thô đó.”

Tống Thanh Vân chần chừ một chút rồi lại bổ sung thêm một câu, “Tay nghệ sỹ kia cũng cùng công ty với cậu nhóc này đấy. Tôi nghe tin ngoài lề, thấy bảo ý của họ là…”

Cố tình ra tay giật vai diễn.

Hai tay Lục Văn Từ siết chặt lại, chuyện thử vai này cậu ta không hề nói với bất kỳ ai trong công ty, như vậy thì chỉ có thể là nhân viên có mặt ở hiện trường tiết lộ ra ngoài thôi.

Bên công ty tìm được người đến thay thế mình nhanh như thế này…

Quả là cũng tốn công tốn sức thật đấy.

“Cậu nhóc này, có phải cậu đắc tội với công ty không?” Tống Thanh Vân đã chinh chiến trong cái giới này bao nhiêu năm nay, chỉ nghĩ thoáng một cái cũng hiểu ra vấn đề.

Với điều kiện như của Lục Văn Từ mà lại hoàn toàn không có chút tiếng tăm gì trong giới như thế. Khó khăn lắm mới có được một vai diễn, quay đi quay lại đã bị người khác chen chân, như thế thì chắc chắn là có người muốn xử lý cậu ta thôi.

Tống Thanh Vân lại thở dài: “Nếu cậu đắc tội với công ty, sau này biết làm sao…”

Có rất nhiều nghệ sỹ trẻ không có thân thế bị công ty dìm chết, đây cũng không phải chuyện lạ lùng gì.

Tống Thanh Vân rất thích Lục Văn Từ. Anh ta cảm thấy cậu ấy rất có linh khí, kỹ thuật diễn cũng có thể coi là ổn, trong lòng còn thầm nghĩ chắc chắn cậu ấy sẽ nổi như cồn thôi.

Ai ngờ… thật đáng tiếc…

“Vai diễn đó, anh giữ lại giúp tôi đi.” Linh Quỳnh chợt lên tiếng.

Tống Thanh Vân hơi khó xử, “Chuyện này không phải là vấn đề tôi có giúp cô hay không, mà là tôi không quyết định được.”

Linh Quỳnh nói: “Tôi sẽ giải quyết ổn thỏa bên phía công ty. Tạm thời anh cứ điều đình với đạo diễn, bảo anh ta chờ thêm một chút. Chắc bản thân anh ta cũng đâu có muốn một diễn viên phù hợp với ý tưởng của mình như thế này bị thay ra đâu, đúng không?”

Tống Thanh Vaian: “Vai diễn này vốn đã cần gấp rồi, chưa chắc có thể đợi được…”

Linh Quỳnh: “Tối đa là ba ngày.”

Tống Thanh Vân: “Chuyện này…”

Người vốn là do anh ta tìm tới, quả thực anh ta cũng đánh giá Lục Văn Từ rất cao.

“Thôi được, để tôi nghĩ cách xem. Nhưng cô phải chắc chắn là mình sẽ xử lý được bên công ty nhé, nếu không, bên phía tôi cũng khó giải quyết lắm đấy.”

Linh Quỳnh đưa tay ra dấu Ok với anh ta, “Yên tâm đi, chuyện nhỏ mà.”

Tống Thanh Vân bó tay với cô.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
Thùy Trâm ĐặngTruyện hayy - sent 2024-10-30 20:27:56
Mai Anh Lê1652030494Duyệt thẻ giúp mình - sent 2024-04-28 00:18:04
quyen nguyen hoang leDuyệt thẻ giúp mình nha - sent 2024-04-19 21:07:21
hotrodoctruyen@Nguyet Ha1657078175 nạp thẻ 20k đọc tất cả truyện nha bạn - sent 2024-01-07 10:59:16
Nguyet Ha1657078175Bản lẻ truyện đi adddd - sent 2024-01-06 17:36:08
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương