“Lâm Yên” nhếch miệng tạo thành một độ cong lạnh lùng, chậm rãi nói: “Không có ý gì, chỉ hy vọng đạo diễn Khương và nhà sản xuất Phòng nghĩ cho kĩ rồi hẵng quyết định” Rõ ràng chỉ là một nghệ sĩ nhỏ bảo sao nghe vậy, thậm chí lời nói và hành động nhìn qua vô cùng tùy tiện thể nhưng trong nháy mắt, khi toàn bộ khí thể bùng nổ lại như biển thành một người khác.
Khương Nhất Minh và Phùng An Hoa hoảng sợ liếc nhìn nhau, cùng thấy được suy nghĩ của mình trong mắt đối phương.
Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi tại sao cô gái này lại như thể biến thành một người khác? Bọn họ thể mà lại bị ánh mắt của một nữ nghệ sĩ nhỏ làm cho sợ hãi! Điều kinh hãi nhất là ánh mắt của cô gái này...
giống y hệt đại Boss - Bùi Duật Thành của bọn họ! Vừa rồi hai người họ còn tưởng mình đang bị Tổng giám đốc Bùi chất vất, suýt nữa thì tè cả ra quần.
Không chỉ có Khương Nhất Minh và Phùng An Hoa, tất cả những nghệ sĩ khác cũng vì bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng mà không dám thở mạnh.
Cuối cùng, Phùng An Hoa phá vỡ bầu không khí căng thẳng này, ông ta cười, nói: “Ồ, được, được! Không ngờ diễn xuất của cô Lâm số 33 lại tốt như vậy! Giống hệt như là bị tổng tài bá đạo nhập vào người!” Khương Nhất Minh cũng lấy lại tỉnh táo, trong đáy mắt dâng lên sự vui mừng: “Không sai! Đây chính là cảm giác mà tôi muốn! Quá hoàn hảo!” Hóa ra là đang diễn, ông là đạo diễn mà suýt chút nữa còn không nhận ra.
Thực lực và sức bật mạnh mẽ này quả thực quá kinh người! Vương Xảo Tuệ nghe ra ẩn ý của lời Lâm Yên vừa nói, lập tức nổi giận mắng: “Lâm Yên! Mày là đồ long lang dạ sói! Mày ăn nói cái kiểu gì thế, chế diễn xuất của San San nhà chúng ta không được? Mày chưa từng vào đại học nhưng San San nhà chúng ta là sinh viên ưu tú của Học viện điện ảnh Để Đô! Mày có tư cách nhận xét con bé sao, đồ không biết xấu hổ!”.
Bà ta đúng là đã coi thường Lâm Yên rồi, còn dám nói đạo diễn không công bằng.
“Lâm Yên” im lặng đứng một bên như thể chưa hề nghe thấy.
“Cô” hờ hững liếc mắt nhìn hai mẹ con Vương Xảo Tuệ, ánh mắt như thể đang nhìn một con vi khuẩn nhỏ bé không đáng kể.
Phùng An Hoa ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở Khương Nhất Minh: “Lão Khương, tỉnh táo, đừng quên Hạ San San là người do Tổng giám đốc Bùi...” Khương Nhất Minh đen mặt: “Mầm tốt như thế mà ông bảo tôi bỏ qua sao?” Phùng An Hoa cũng biết Khương Nhất Minh quý trọng người tài, bèn nói: “Ông có thể giữ Lâm Yên này lại trước, sau đó giao cho cô ấy một nhân vật khác!” Khương Nhất Minh nghe vậy thì sắc mặt mới tốt hơn một chút.
Kì thực, Khương Nhất Minh cảm thấy Lâm Yên chính là ứng cử viên tốt nhất cho vai diễn nữ tổng tài bá đạo trong lòng ông, đáng tiếc lại vì quan hệ của Hạ San San...
Phùng An Hoa vỗ vỗ bả vai của Khương Nhất Minh, ho nhẹ một tiếng rồi tuyên bố: “Cô Lâm, thế này đi, trong phim vẫn còn một vai phụ khác, đất diễn cũng không ít nên trước tiên cô có thể ở lại.”
“Cái gì? Để loại người này tham gia vào bộ phim sao!”
Vương Xảo Tuệ vừa nghe đoàn làm phim muốn giữ Lâm Yên lại lập tức cao giọng chất vấn.
Hạ San San đứng một bên cũng hơi nhíu mày.
Lúc trước chị Thư Nhã đã bảo cô ta phải luôn chú ý tới nhất cử nhất động của Lâm Yên, nếu có bất cứ công ty giải trí nào dám nhận Lâm Yên thì phải nói ngay cho chị ta biết.
Hạ San San biết Lâm Thư Nhã muốn đuổi Lâm Yên ra khỏi giới giải trí, để Lâm Yên không có bất cứ cơ hội nhận được vai diễn nào, kể cả vai quần chúng cũng không được.