“Ngoài trời mát quá, đi dạo chút mà.”
Cố Chiêu cạn lời.
Mồm mép không bao giờ chịu thua, nhưng cơ thể thì rất thành thật. Giản Thù ấn mật mã mở cửa. Sau khi vào trong nhà có máy sưởi, cô cầm một tấm chăn dày cộp ra quấn kín hai chân vào xong mới cảm thấy như mình vừa được sống lại.
Cố Chiêu ngồi đối diện cô, quần Âu giầy Tây, dung mạo tuấn tú: “Anh nghĩ kỹ rồi. Bộ phim mà em đang quay ấy, bỏ đi thôi. Anh sẽ thanh toán phí vi phạm hợp đồng cho đoàn làm phim.”
Sắc mặt Giản Thù rất thản nhiên: “Lúc đầu chẳng phải chính anh nói em nên đối diện với quá khứ, mới cố gắng nhét em vào trong đoàn phim sao? Giờ lại bảo không quay nữa là thế nào?”
“Đó là sai lầm của anh. Tiểu Thù, chúng ta không quay nữa nhé.”
Sáng nay anh ta vừa nhận được thông báo nội bộ của đồn cảnh sát, hung thủ giết người liên hoàn của mười năm trước đó lại xuất hiện, đã giết một người rồi! Tin tức này bị bên cảnh sát đè xuống, nhưng anh ta tin rằng chẳng bao lâu nữa rồi cũng sẽ bị đám truyền thông moi ra thôi.
Đến lúc ấy, là người duy nhất còn may mắn sống sót, cô sẽ lại bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió trở thành mục tiêu trừ khử của kẻ thủ ác. Nếu bị phát hiện ra công việc của cô ấy hiện giờ, thì anh ta sợ rằng gã hung thủ kia sẽ không để cho cô thoát như lần trước nữa.
Giản Thù nói: “Làm phiền anh nhọc lòng quá. Trước nay em làm việc gì cũng chưa từng có chuyện bỏ dở giữa chừng. Nếu đã bắt đầu quay rồi, em sẽ không nghĩ đến chuyện từ bỏ. Anh về đi, em muốn nghỉ ngơi.”
“Tiểu Thù à, anh nghe nói em đã quay hai ngày không qua được cảnh bị bắt cóc đó rồi. Anh biết, đối với em mà nói, điều này thực sự rất khó khăn, nên em đừng miễn cưỡng nữa. Em từ bỏ bộ phim này đi, anh đưa em ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu…”
“Không cần đâu.” Giản Thù đứng dậy, lạnh nhạt cắt lời anh ta, “Cố Chiêu, kể từ ngày anh và người đàn ông đó rời khỏi nhà em, anh đã không còn là anh trai em nữa rồi. Chuyện của em, cũng không đến lượt anh quản.”
Nói xong, cô đi thẳng vào trong phòng, đóng sầm cửa lại.
Cố Chiêu lẳng lặng thở dài. Cô ấy không muốn từ bỏ, anh ta cũng chỉ có thể tạo áp lực với bên truyền thông thôi, thế nhưng, không biết sẽ đè được bao lâu…
Đêm xuống, Giản Thù lại mơ thấy cơn ác mộng kia, tiếng xích sắt va lách cách trên sàn nhà, tiếng khớp xương bị vặn trật đi, còn có tiếng bước chân từ xa lại gần…
Cửa tủ quần áo bị mở ra, khác với ban ngày, đó là một khuôn mặt đeo mặt nạ hề.
Cảm giác sợ hãi, lạnh băng, quỷ dị lan tràn đến khắp từng đốt xương, từng thớ thịt.
“Á…”
Giản Thù sợ hãi bừng tỉnh dậy. Trong phòng ngủ, đèn vẫn sáng như ban ngày, đài vẫn đang bật bài hát trầm thấp du dương, văng vẳng. Cô ngồi dậy một lúc mới từ từ bình tĩnh lại được.
Xuống giường rót cốc nước ấm uống xong, nhưng từ nửa đêm đến sáng cô làm thế nào cũng không thể ngủ được nữa. Giản Thù mở tủ đầu giường, lấy một bức ảnh chứng minh thư ra.
Người đàn ông trong ảnh mặc đồng phục cảnh sát, sắc mặt rất lạnh lùng nghiêm túc, nhưng trên dung mạo lại hiện rõ vẻ ngây ngô, nhìn trẻ hơn bây giờ rất nhiều.
Trên góc bức ảnh còn có dấu dập nổi, rõ ràng là do cô xé ra từ giấy tờ gì đó.
Giản Thù ngắm một lúc, tâm trạng mới dịu hơn chút ít. Cô mở tủ đầu giường ra, đặt lại bức ảnh vào trong đó. Thế nhưng, nghĩ một lúc, cô lại mở ví tiền, nhét bức ảnh chứng minh kia xuống dưới chứng minh thư của mình.