“Tránh ra!”
Phó Thiên Thiên tội nghiệp ngày thường hay khóc sướt mướt sau khi bị bọn họ bắt nạt lại dám nói chuyện với bọn họ như này.
Hồ Đào mỉa mai nói: “Phó Thiên Thiên, cậu là cái thá gì, cậu chỉ là con chó bên cạnh Phó Linh Nguyệt trong nhà họ Phó mà thôi, còn thật sự tưởng mình là cô Cả sao?”
Sau đó, cô ta duỗi chân ra, cố ý làm lỏng dây giày của mình.
“Phó Thiên Thiên, mau buộc dây giày cho tôi!” Rất nhiều học sinh đứng bên cạnh đều biết Phó Thiên Thiên và Phó Linh Nguyệt.
Nhà họ Phó nằm trong năm mươi xí nghiệp thực lực đứng đầu toàn Vân Thành, còn Phó Linh Nguyệt lại là hòn ngọc quý trên tay bà Phó.
Vì vậy, dù thường xuyên nhìn thấy những người bên cạnh Phó Linh Nguyệt bắt nạt Phó Thiên Thiên, các bạn học khác cũng không dám nhúng tay can thiệp, để tránh làm mất lòng nhà họ Phó.
Thậm chí, nhiều người còn cầm di động lên, thích thú chụp ảnh Phó Thiên Thiên bị bắt nạt.
Phó Linh Nguyệt nhìn thấy hai bạn học của mình bắt nạt Phó Thiên Thiên thì lại càng ngoảnh mặt làm ngơ.
Vẻ mặt Phó Thiên Thiên lạnh tanh.
“Tôi nói lại lần cuối, tránh ra!” Vu Sa và Hồ Đào liếc nhìn nhau rồi kênh kiệu nhìn Phó Thiên Thiên: “Không tránh!” Hồ Đào cười khẩy: “Muốn bọn tôi tránh ra cũng được thôi.
Buộc dây giày cho tôi ngay lập tức!” Đáy mắt Phó Thiên Thiên lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Cô chậm rãi tiến lên.
Thấy cô đi tới, vẻ mặt Hồ Đào càng thêm đắc ý.
Phó Thiên Thiên đột nhiên tóm lấy cổ tay Hồ Đào với một lực rất mạnh, kèm theo tiếng “rắc”, cổ tay của cô ta bị Phó Thiên Thiên bẻ quạt thành một góc bốn mươi lăm độ.
Tiếp đó, Phó Thiên Thiên quấn dây giày của
Hồ Đào quanh cổ tay của cô ta.
Hổ Đào còn chưa kịp phản ứng lại thì Phó Thiên Thiên đã buộc chặt cổ tay cô ta bằng chính dây giày của cô ta với phương pháp thắt nút đặc biệt.
Hồ Đào giãy giụa muốn rút cổ tay ra, nhưng dây giày buộc trên cổ tay càng quấn chặt hơn.
“Tay của tôi, tay của tôi...” Tất cả những người xung quanh đều ngạc nhiên nhìn động tác của Phó Thiên Thiên.
Một số người thậm chí còn không nhìn rõ Phó Thiên Thiên làm thế nào mà cổ tay của Hồ Đào đã bị buộc chặt bằng dây giày.
Nhìn lại Phó Thiên Thiên lần nữa, cô đã chậm rãi đứng lên, đưa mắt nhìn Vu Sa đang đứng ngây ra đó, mang theo khí thể kinh người, lạnh lùng hỏi: “Cậu cũng muốn buộc dây giày?” Phó Thiên Thiên của hôm nay toát ra khí thế thật đáng sợ, mạnh mẽ lấn át Vu Sa.
Đối diện với ánh mắt hờ hững của Phó Thiên Thiên, cả người Vu Sa khẽ run lên.
“Không...
tôi không muốn.” Sau đó, Vu Sa nhanh chóng tránh đường để Phó Thiên Thiên có thể đi qua.
Còn Phó Thiên Thiên thì đeo cặp sách, nghênh ngang đi về phía lớp học của mình, bỏ lại đám người đang hết sức ngạc nhiên.
Phó Thiên Thiên...
đổi tính rồi sao?
Không biết có ai đó nói một câu: “Phó Thiên Thiên hôm nay ngầu quá!”
***
Phó Thiên Thiên đi tới cửa lớp học và đang định bước vào, nhưng ánh mắt sắc bén nhìn thấy bên cạnh khung cửa có gì đó khác thường, đối con người của cô hơi co lại.
Trong trí nhớ của Phó Thiên Thiên, luôn có vài nam sinh trong lớp thấy cô nhút nhát và hay khóc, nên thường trêu chọc cô.
Cô đã nhìn thấy vài nam sinh trong lớp đang lộ ra vẻ mặt sắp bày trò đùa dai với cô.
Chút mánh khóe vặt vãnh này mà cũng muốn “bẫy” cô sao? Phó Thiên Thiên liếc nhìn sợi dây dưới cánh cửa, cười khẩy một tiếng rồi thản nhiên bước qua sợi dây, đi vào lớp.
Thấy cô đi vào lớp mà không hề bị thương, mấy nam sinh trong lớp đều ngạc nhiên há hốc mồm.
Phó Thiên Thiên vừa đi vào lớp học thì hoa khôi của lớp là Hoàng Viên Viên cũng bước vào ngày theo sau.
Trong khoảnh khắc Hoàng Viên Viên đi vào, xô nước treo trên khung cửa liền lật nghiêng, cùng với tiếng hát của cô ta, cả người cô ta bị nước xối ướt sũng.