Phó Thiên Thiên sầm mặt, đẩy mặt Tăng Nguyệt Nguyệt ra: “Tôi mà còn không về thì cậu sẽ lập linh đường cho tôi mất!” Hai mắt Tăng Nguyệt Nguyệt sáng lên, chớp chớp mắt: “Tớ biết Thiên Thiên cứng rắn như kim cương, nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi.” Rõ ràng là Phó Thiên Thiên lộ vẻ hoàn toàn không tin những lời của Tăng Nguyệt Nguyệt.
Khi cô đang ngồi đọc sách trong phòng bệnh bên cạnh thì đột nhiên nghe thấy tiếng khóc nghiêng trời lệch đất của Tăng Nguyệt Nguyệt, liền giật mình.
Sau đó, các vệ sĩ ở ngoài cửa phòng thi nhau liếc nhìn cô, khiến cô nổi da gà.
“Sao đột nhiên cậu lại tới đây?” Tăng Nguyệt Nguyệt mỉm cười, đáp: “Tất nhiên là đến thăm cậu rồi.
Chúng ta là bạn tốt mà.” Bạn tốt...
Câu nói này của Tăng Nguyệt Nguyệt khiến Phó Thiên Thiên hơi ngẩn ra.
Đây là người đầu tiên đến thăm cô.
Cô vẫn luôn cảm thấy nghề nghiệp của Tăng Nguyệt Nguyệt là một tên trộm, thuộc phường bắt gà trộm chó.
Từ trước tới nay, cô coi thường việc làm bạn với hạng người này.
Có điều, phải nói rằng Tăng Nguyệt Nguyệt là một trong số rất ít những người mang lại cho cô sự ấm áp ở Vân Thành này.
Tăng Nguyệt Nguyệt bóc một quả cam cho Phó Thiên Thiên, mùi vỏ cam tỏa ra khắp nơi.
Sau đó, Tăng Nguyệt Nguyệt đưa quả cam đã được bóc vỏ xong cho Phó Thiên Thiên: “Cho cậu này!” Vẻ mặt Phó Thiên Thiên dịu đi: “Cảm ơn.” Tăng Nguyệt Nguyệt cười tít mắt, đáp: “Không cần cảm ơn.”
Phó Thiên Thiên cúi đầu nhìn quả cam trong tay chứ không ăn.
Trước đây, có lúc cô và Bạch Khấu cùng thi hành nhiệm vụ, để tiêu diệt mục tiêu, hai người bọn cô đã trốn trong một góc nhỏ ròng rã cả ngày trời.
Khi bụng cô đói cồn cào nhất, Bạch Khẩu đã lấy ra một quả cam.
Và chính quả cam đó đã giúp hai người bọn họ chịu đựng được cơn đói khó khăn nhất.
Bạch Khấu cũng là người duy nhất biết cô có giác quan thứ sáu.
Cô coi cô ta là chị em tốt nhất của mình, thế nên mới nói cho cô ta biết bí mật này.
Nhưng, cũng chính Bạch Khẩu đã lợi dụng điểm yếu của cô sau khi liên tục sử dụng giác quan thứ sáu sẽ mệt mỏi, tinh thần và thể lực giảm sút để bắn chết cô.
“Thiên Thiên, cậu làm sao vậy?” Giọng nói của Tăng Nguyệt Nguyệt gọi dòng suy nghĩ Phó Thiên Thiên trở về.
Phó Thiên Thiên thờ ơ liếc nhìn cô ấy, đáp: “Không sao.” Tăng Nguyệt Nguyệt làm ra vẻ bí ẩn, sán lại gần Phó Thiên Thiên, nói: “Phải rồi, Thiên Thiên, tớ nói cho cậu biết một tin tốt!” “Tin tốt gì?”.
Phó Thiên Thiên vốn định ngồi xuống giường bệnh của mình, nhưng lại nhìn thấy nước mắt nước mũi của Tăng Nguyệt Nguyệt bôi trên ga trải giường, cô quay sang ngồi xuống ghế sofa ở bên cạnh.
Tăng Nguyệt Nguyệt thì ngồi xuống bên cạnh Phó Thiên Thiên.
“Chính là gã Cao Thống đó.
Cậu còn nhớ hắn đúng không?” Tăng Nguyệt Nguyệt nằm bò lên tay vịn sofa, nhìn Phó Thiên Thiên và buôn chuyện: “Chính là trung sĩ Cao ở quảng trường Vân Kiều ngày hôm qua ấy.” “Biết, có chuyện gì?”
“Bởi vì hẳn phạm sai lầm khi chỉ huy, khiến quân đội tổn thất mất mấy người, mà ngay cả đội đột kích Hắc Ưng cũng tổn thất mất hai linh tinh nhuệ, nên hắn đã bị tước quân hàm trung sĩ, trở thành binh sĩ bình thường rồi.”
“Hóa ra là vậy.” Kết quả này cũng nằm trong dự đoán của Phó Thiên Thiên.
Tăng Nguyệt Nguyệt lại cười híp mắt nhìn cô, nói tiếp: “Không chỉ có vậy đâu, còn có cả đội trưởng Cát của đội đột kích Hắc Ưng nữa, anh ta cũng đã được tìm thấy.
Cậu đoán xem anh ta thế nào?”