“Anh ta bị điên rồi.”
“Điên?” Phó Thiên Thiên kinh ngạc.
“Đúng vậy, sau khi có một chiếc xe không có biển số đưa anh ta về đến công quân khu, anh ta cứ luôn miệng lảm nhảm linh tinh, nói cái gì mà không phải anh ta làm, không phải anh ta làm, rồi tuôn ra hết tất cả những chuyện hoang đường mà anh ta đã làm trước kia.
Nghe nói sau đó bên quân đội làm kiểm tra cho anh ta, anh ta không chỉ có vấn đề về đầu óc, mà còn có vấn đề ở chỗ khác nữa.” Tăng Nguyệt cười nói.
Phó Thiên Thiên có cảm giác Tăng Nguyệt Nguyệt quan sát cô từ trên xuống dưới với ánh mắt mờ ám khi nói câu này.
“Chỗ nào?”
Tăng Nguyệt Nguyệt chỉ vào vị trí giữa đùi: “Hai thứ đó...
hỏng rồi.” Phó Thiên Thiên: “Thứ gì?” Trước ánh mắt nghiêm túc của Phó Thiên Thiên, Tăng Nguyệt Nguyệt bỗng nhiên đỏ mặt.
Vì sao cô lại giải thích cho Phó Thiên Thiên điều này chứ?
“Ôi chao, là chỗ đẩy nhiễm sắc thể XY trên người của đàn ông đó!” Tăng Nguyệt Nguyệt tiện thể phổ cập kiến thức sinh học cho Phó Thiên Thiên, sau đó cô chớp mắt với Phó Thiên Thiên với vẻ mập mờ: “Sau khi cậu ở bên cạnh tổng giám đốc Bùi, hắn là đã nhìn thấy chỗ đó của tổng giám đốc Bùi rồi nhỉ?”
Phó Thiên Thiên: “...”
Cuối cùng cô đã biết Tăng Nguyệt Nguyệt đang nói đến thứ gì.
Phó Thiên Thiên nghiêm túc đáp: “Tôi và Bùi Diệp vẫn chưa kết hôn!” Tăng Nguyệt Nguyệt: “Không phải chứ, hai người đã ở bên nhau lâu như vậy rồi, hơn nữa cũng đã đính hôn, thể mà...
còn chưa làm chuyện đó? Đệch, Bùi Diệp có phải là đàn ông không đấy?”
“À, chẳng trách trước khi quen cậu, Bùi Diệp chưa từng có tai tiếng gì với những người phụ nữ khác của anh ta, nhất định là bởi phương diện đó của anh ta có vấn đề.” Tăng Nguyệt Nguyệt lo lắng nhìn Phó Thiên Thiên: “Thiên Thiên, cậu bị Bùi Diệp lừa cưới hả?”
Phó Thiên Thiên: “...”
Trí tưởng tượng của Tăng Nguyệt Nguyệt đúng thật là phong phú.
Bùi Diệp là một người đàn ông bình thường.
Phó Thiên Thiên rất rõ điều này, bởi vì có một lần khi cô đang ngủ, giác quan thứ sáu đột nhiên xuất hiện một hình ảnh, là hình ảnh Bùi Diệp đang ở trong phòng tắm.
Theo nội dung của những bộ phim Nhật mà chủ nhân trước đây của cơ thể này đã từng xem trộm, thì xem ra là Bùi Diệp đang tự dùng tay để giải quyết nhu cầu sinh lý...
Cho nên, cô có thể khẳng định rằng Bùi Diệp là một người đàn ông bình thường.
Hơn nữa, anh còn mạnh mẽ hơn nhân vật chính trong những bộ phim của Nhật, thậm chí còn hơn cả những người đàn ông bình thường.
Phó Thiên Thiên vẫn luôn cảm thấy việc giác quan thứ sáu của cô đột nhiên để hình ảnh này xuất hiện trong đầu cô lúc trước chắc chắn là do giác quan thứ sáu có vấn đề ở đâu đó.
Vì vậy, sau ngày hôm ấy, thỉnh thoảng cô lại nhìn vào chỗ đó của Bùi Diệp.
Phó Thiên Thiên không muốn thảo luận cùng Tăng Nguyệt Nguyệt về chủ đề này nữa, lúc đang định nói sang chuyện khác thì một hình ảnh lóe lên trong đầu cô khiển sắc mặt cô thoáng thay đổi.
Phó Thiên Thiên cau mày nhìn Tăng Nguyệt Nguyệt: “Chiều này cậu định đến bảo tàng Hoa Đô đúng không?” Tăng Nguyệt Nguyệt kinh ngạc: “Sao cậu biết?” “Cậu...” Phó Thiên Thiên vừa định nói gì đó thì có tiếng nói vang lên ngoài cửa.
“Cậu chủ, bảo vệ ở ngoài cửa khu phòng bệnh VIP chuyển lời tới, nói rằng đội trưởng Bạch của đội đột kích Hắc Ứng muốn vào thăm cậu, bây giờ đang bị ngăn lại ngoài cửa khu phòng bệnh Vip.
Không biết cậu có
muốn gặp cô ta không?” Bùi Diệp đáp: “Bảo bọn họ cho cô ta vào.” “Vâng!” Phó Thiên Thiên ở trong phòng bệnh bên cạnh bỗng nhiên thay đổi sắc mặt.
Bạch Khấu! Một tháng trước, Bạch Khấu đã nổ một phát súng vào đầu cô, đó là lần gặp mặt cuối cùng giữa hai người họ.
Bây giờ, rốt cuộc hai người họ sắp gặp lại nhau rồi!