“Thiên Thiên, ban nãy đội trưởng Trịnh nói rằng Bùi Diệp sắp gặp đội trưởng của đội đột kích Hắc Ưng, cậu đi làm gì?” “Cậu sợ sau khi gặp đội trưởng của đội đột kích Hắc Ung sẽ chột dạ, sợ bị cô ta phát hiện ra thân phận “Thần trộm' của cậu sao?” Phó Thiên Thiên nói trúng suy nghĩ trong lòng Tăng Nguyệt Nguyệt.
Tăng Nguyệt Nguyệt trợn mắt với cô: “Cuộc sống đã khó khăn như vậy rồi, chuyện nào có thể bỏ qua được thì bỏ qua đi!” “Cậu không muốn qua bên đó thì ngồi đợi ở đây đi!” Phó Thiên Thiên đẩy tay Tăng Nguyệt Nguyệt ra rồi đi thẳng ra khỏi phòng bệnh.
Tăng Nguyệt Nguyệt như con mèo đuổi theo cái đuôi của mình, xoay vài vòng tại chỗ, sau đó cắn răng đi ra ngoài.
Chẳng phải chỉ là gặp đội trưởng của đội đột kích Hắc Ung thôi sao? Gặp thì gặp! Đội trưởng Bạch đó lại chẳng phải có ba đầu sáu tay, cô có gì phải sợ.
Trong phòng bệnh của Bùi Diệp, Tăng Nguyệt Nguyệt luôn duy trì dáng vẻ ngẩng cao đầu, ưỡn ngực đầy lẫm liệt.
Khoảnh khắc Bạch Khấu mặc bộ đồ rằn ri, chân mang đôi bốt lính từ ngoài cửa bước vào, sống lưng Tăng Nguyệt Nguyệt liền cong xuống, dịch từng bước nhỏ về phía sau lưng của Phó Thiên Thiên, dùng cơ thể của Phó Thiên Thiên để chắn tầm mắt cho mình.
Phó Thiên Thiên liếc nhìn Tăng Nguyệt Nguyệt.
Tăng Nguyệt Nguyệt nhận được sự chế giễu trong ánh mắt của Phó Thiên Thiên thì chột dạ nở nụ cười, nháy mắt với cô mấy cái ý bảo cô đừng nhìn về phía sau để giảm bớt sự tồn tại của cô ấy.
Dáng vẻ này cực kỳ giống chuột khi nhìn thấy mèo.
Cũng tại đám người Bạch Khấu là lính, còn Tăng Nguyệt Nguyệt là phường ăn trộm, theo một nghĩa nào đó thì cũng đúng là mèo và chuột thật.
Lúc đi đến cửa, Bạch Khẩu nhìn Bùi Diệp đang ngồi trên giường bệnh.
Sau khi bước vào cửa, Bạch Khấu và hai cấp dưới thân cận đứng thẳng sống lưng, chào Bùi Diệp theo kiểu quân đội.
Bùi Diệp chỉ gật đầu cười nhạt.
Ánh mắt Bạch Khẩu dừng lại trên mặt Bùi Diệp, bất ngờ nhận ra anh còn đẹp trai hơn trong ảnh: “Anh Bùi, không biết hiện tại anh thế nào rồi?” Bùi Diệp thoáng nhìn bả vai của mình, nói với giọng điệu lạnh lùng mang theo sự xa cách: “Không chết được, cảm ơn sự quan tâm của đội trưởng Bạch, còn đặc biệt đến đây một chuyến.” “Lần này anh Bùi bị thương là do sai lầm của đội đột kích Hắc Ưng chúng tôi, khiến sát thủ tranh thủ cơ hội.” Bạch Khẩu liếc nhìn về phía sau: “Tôi cố ý dẫn theo người đến đây để tạ lỗi với anh Bùi.” Một đội viên của đội đột kích Hắc Ung tiến lên, cúi đầu xin lỗi Bùi Diệp: “Tổng giám đốc Bùi, là lỗi của tôi, xin anh tha thứ cho!” Thái độ này rõ ràng là muốn khiến Bùi Diệp tha cho đội viên này một con đường sống.
Phó Thiên Thiên khẽ cau mày.
Sau khi mất liền hai tướng là Cát Bình Uyên và Cao Thắng, Bạch Khấu thực sự đã loạn đội hình, bắt đầu ra mặt vì người khác như thế này.
“Ha, một câu nhận sai là đã có thể che giấu tôi không làm tròn trách nhiệm sao? Đội đột kích Hắc Ưng từ trước đến nay kỷ luật nghiêm ngặt có tiếng, nhưng theo tôi thấy, sau khi đội đột kích Hắc Ưng thay đổi đội trưởng thì càng ngày càng chỉ được cái hư danh.” Bùi Diệp lạnh nhạt liếc nhìn đội viên kia một cái.
Nếu như anh nhớ không nhầm thì lúc anh bị bắt, đội viên này chịu trách nhiệm trông giữ tên sát thủ, kết quả anh ta lại đang nghịch điện thoại di động,
Câu nói này của Bùi Diệp khiến mặt mày Bạch Khấu và đội viên đó đều biến sắc.
Trong lòng Bạch Khấu, cô ta ghét nhất là bị người khác mang ra so sánh với Tử Xa, hơn nữa...
còn cố ý dìm cô ta xuống và nâng Tử Xa lên.
Nếu không phải bởi vì người trong đội liên tục xảy ra chuyện, cấp dưới thân tín của cô ta đã bị tổn thất gần hết, đội viên trước mắt hiện giờ đã là cấp dưới đắc lực nhất của cô ta, mà người của nhà họ Bùi cứ dí sát đội viên này không tha bởi vì Bùi Diệp bị thương, thì cô ta cần gì phải đích thân chạy tới đây để bị Bùi Diệp chế nhạo? Hiện tại xem ra, Bùi Diệp quả nhiên là người máu lạnh vô tình giống như trong lời đồn, sẽ không đồng ý với yêu cầu của cô ta.
Trong mắt Bạch Khấu lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, cô ta cười khẩy một tiếng: “Anh Bùi, đội trưởng cũ bị tiêu diệt là vì bán đứng đồng đội.
Nhưng anh Bùi lại ra sức ca ngợi đội trưởng cũ, không biết là có mục đích gì?” “Tôi chỉ nói sau khi đội đột kích Hắc Ung thay đổi đội trưởng cũ thì càng ngày càng..., chứ không nhắc đến đội trưởng cũ.
Đội trưởng Bạch nói vậy, chẳng lẽ là ghen ghét đội trưởng cũ sao?”