Cô nên từ bỏ hi vọng từ lâu.
Khi Bạch Khẩu nói ra những lời đó với cô vào một tháng trước thì cô nên từ bỏ hi vọng.
Nhưng cô vẫn mong đợi.
Có điều, bây giờ cô đã tận tai nghe thấy những lời thật lòng từ miệng của Bạch Khẩu, cô đã hoàn toàn hết hi vọng.
Bạch Khẩu...
thật sự muốn cô chết.
Tiếng cười khẩy này của Phó Thiên Thiên đã thu hút sự chú ý của Bạch Khấu.
Lúc vừa bước vào phòng bệnh, Bạch Khấu đã nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh Bùi Diệp.
Có điều, bởi vì Bùi Diệp bị thương nên người của anh vẫn luôn bám lấy người của đội Hắc Ưng không tha.
Cô ta đến bệnh viện thăm Bùi Diệp chỉ để anh tha cho đội viên đang đứng trước mặt cô ta, do đó không hề để ý đến người khác.
“Cô cười gì?” Bạch Khấu nhìn Phó Thiên Thiên với vẻ mặt sầm sì.
Bởi vì Bùi Diệp vừa mới chế nhạo cô ta nên giọng điệu của cô ta khi hỏi Phó Thiên Thiên có phần gắt gỏng.
Phó Thiên Thiên nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Bạch Khấu, ánh mắt sáng như đuốc: “Có câu này tôi muốn hỏi đội trưởng Bạch, không biết đội trưởng Bạch có thể trả lời thật lòng không?” “Cô hỏi thì tôi nhất định phải trả lời sao?” Bạch Khấu nói với vẻ mất kiên nhẫn.
Không biết tại sao, khi ánh mắt sáng như đuốc của Phó Thiên Thiên nhìn cô ta, cô ta lại cảm thấy chột dạ một cách khó hiểu, đồng thời còn có một cảm giác quen thuộc.
“Tất nhiên là đội trưởng Bạch có quyền không trả lời.” Phó Thiên Thiên nhấn từng chữ: “Nếu như đội trưởng Bạch chột dạ.” Đôi con người của Bạch Khẩu bỗng nhiên mở to, hai mắt nhìn chằm chằm vào mắt Phó Thiên Thiên: “Rốt cuộc cô muốn hỏi điều gì?”
“Tôi nghe nói, đội trưởng cũ của đội đột kích Hắc Ưng đã bị bắn chết vì bán đứng đồng đội.
Hơn nữa, đội trưởng cũ còn bị đội trưởng Bạch tự tay kết liễu.
Nhưng tôi còn nghe nói rằng, đội trưởng Bạch và đội trưởng cũ là chị em tốt cùng nhau lớn lên từ khi còn nhỏ.
Tôi muốn hỏi đội trưởng Bạch là, cô có rất nhiều cơ hội có thể bắn chết đội trưởng cũ, vậy tại sao lại lựa chọn ra tay với đội trưởng cũ sau khi kết thúc nhiệm vụ và tất cả các đồng đội đều đã mất mạng?”
Trong mắt Bạch Khấu lóe lên sự tàn nhẫn.
Trước đó cô ta đã biết cô gái này.
Cô gái này là vợ chưa cưới của Bùi Diệp.
Với địa vị của Bùi Diệp, không khó để biết được những chuyện này.
Cô gái đó là vợ chưa cưới của anh, anh có nói cho cô gái đó biết thì Bạch Khẩu cũng không lấy làm lạ.
“Trong số đó cũng có đồng bọn của đội trưởng cũ, cho nên tôi...” “Cho nên, cô không tiếc hy sinh tính mạng của những đội viên vô tội khác, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, đúng không?” Phó Thiên Thiên cắt ngang lời Bạch Khẩu.
Cô ta cắn chặt môi dưới, bướng bỉnh nâng cằm lên, đáp: “Tôi bất đắc dĩ nên mới quyết định như vậy.
Tôi cũng đã cho bọn họ cơ hội, bảo bọn họ quay đầu là bờ.
Nhưng bọn họ hoàn toàn không hề cảm thấy hối hận, cộng thêm đội trưởng cũ lòng dạ độc ác, một lòng muốn kéo tất cả mọi người xuống nước, tôi hoàn toàn không có lựa chọn nào khác.
Vì thế, tôi mới biết đội trưởng cũ, vì đại nghĩa không màng đến tình thân.” Cô ta nói rằng đó là hành động bất đắc dĩ, hơn nữa còn đổ hết toàn bộ tội lỗi lên người Tử Xa.
Bạch Khẩu thật sự không hề hối cải, càng không hề áy náy trong lòng, mọi thứ trong mắt cô ta chỉ là lẽ dĩ nhiên.
Vì đại nghĩa không màng đến tình thân, thật sự là tám chữ mỉa mai.
Bạch Khấu đã không còn là cô gái lương thiện trong trại trẻ mồ côi nữa.
Thấy Phó Thiên Thiên im lặng, Bạch Khẩu nhìn cô, cười giễu: “Tôi nói rồi đó, cô Phó còn có vấn đề gì không?” Phó Thiên Thiên lạnh nhạt hỏi tiếp: “Nghe đội trưởng Bạch nói vậy thì đội trưởng Bạch là người rất hoài cổ.
Tôi còn có một vấn đề muốn hỏi cô.”
Sao cô gái này hỏi nhiều thế? Hơn nữa, tại sao cô gái này lại cho cô ta một cảm giác rất quen thuộc? Mà còn là cảm giác khiến cô ta cực kỳ khó chịu.
“Cô muốn hỏi điều gì?”