Cô ấy nói mình bị oan, và còn nhắc đến đội trưởng Bạch.
Cô ấy nói lần đầu tiên hai người gặp nhau là bởi vì cô đói bụng, mò vào phòng bếp của trại trẻ mồ côi để ăn trộm.
Sau đó, cô ấy phát hiện ra cô, biết cô không nơi nương tựa nên đã dẫn cô đến gặp viện trưởng, xin viện trưởng thu nhận cô.” Người Bạch Khẩu khẽ run lên vì kinh hãi.
Chuyện cô ta đói bụng, lẻn vào phòng bếp của trại trẻ mồ côi khi còn bé không có người thứ ba biết.
Cô ta cũng chắc chắn là Tử Xa không nói với bất cứ ai về chuyện này, nhưng sao Phó Thiên Thiên lại biết? Chẳng lẽ thật sự có quỷ thần? Ý thức của Từ Xa vẫn còn ở lại nhân gian? Nếu không phải như vậy thì giải thích thế nào về nguyên nhân Phó Thiên Thiên biết được chuyện này? “Cô ta còn nói gì với cô nữa?” Hai tay Bạch Khẩu nắm chặt, giả vờ bình tĩnh nhìn Phó Thiên Thiên.
Phó Thiên Thiên xoa nhẹ trán, đáp: “Cô ấy nói rất nhiều, bao gồm cả...
chuyện hai người cùng rơi xuống một vách núi, mạo hiểm tìm đường sống trên chiếc máy bay sắp nổ, và cả...
chuyện cô thích thị trưởng Tần...” Phó Thiên Thiên còn chưa nói hết câu thì Bạch Khẩu đã kích động, lớn tiếng cắt ngang lời cô: “Đừng nói nữa, cô đừng nói nữa! Toàn những lời vớ vẩn, toàn là những lời vớ vẩn thôi!” Vậy mà Tử Xa lại nói cho cô gái này biết chuyện cô ta thích Tần Hàng.
Phó Thiên Thiên nhìn Bạch Khẩu với vẻ vô tội: “Sao thế? Chẳng lẽ những lời tôi vừa nói là giả hết sao?” “Đó chỉ là giấc mơ của cô, nằm mơ thì sao có thể là thật được? Cô Phó hẳn là biết rõ tuyên truyền những lời mê tín dị đoan là tội gì chứ?” Bạch Khấu lạnh lùng quát lên.
“Nếu đã vậy thì đội trưởng Bạch cứ coi như tôi nói năng linh tinh đi.” Bạch Khấu hít một hơi thật sâu, không muốn tiếp tục ở lại trong phòng bệnh này nữa, để đỡ phải nghe thấy nhiều lời không muốn nghe hơn từ Phó Thiên Thiên.
“Anh Bùi, hôm nay là tôi đường đột quấy rầy, còn về những chuyện khác, đội đột kích Hắc Ủng chúng tôi tuyệt đối sẽ không bao che cho bất cứ kẻ phạm tội nào, và sẽ cho anh Bùi một lời giải thích công bằng.” Bùi Diệp cười nhẹ, đáp: “Tôi thay mặt tất cả người dân Vân Thành, cảm ơn đội trưởng Bạch.”
“Không cần phải khách sáo!” Đội viên phạm lỗi ngạc nhiên nhìn Bạch Khấu.
Chẳng phải bọn họ đến đây là để anh ta tránh khỏi việc phải bị phạt sao? Hiện tại bọn họ còn chưa nhận được sự đồng ý của Bùi Diệp, sao đã muốn rời đi rồi? Thấy Bạch Khấu đen mặt rời đi, chiến sĩ bảo vệ theo sau anh ta cũng đi theo, anh ta cũng đành phải rời đi.
Tăng Nguyệt Nguyệt đứng sau lưng Phó Thiên Thiên, thấy mấy người Bạch Khấu định đi bèn đứng ra, mỉm cười hào phóng vẫy tay với Bạch Khấu: “Ôi, hẹn gặp lại.
Không đúng, đừng gặp lại nữa nhé!” Tăng Nguyệt Nguyệt vừa nói xong liền thấy Bạch Khẩu thoáng dừng bước lại.
Cô lại trốn vào sau lưng Phó Thiên Thiên theo bản năng.
Bạch Khấu dừng bước, lại liếc nhìn về phía Phó Thiên Thiên.
Còn ánh mắt nghiền ngẫm của Phó Thiên Thiên đang nhìn cô ta, cực kỳ giống với Tử Xa.
Sau khi Bạch Khấu quay người lại, trong mắt cô ta lóe lên vẻ độc ác.
Tử Xa à Tử Xa, bây giờ cô đã là người chết, còn là âm hồn không tan như vậy, thế mà lại nói ra chuyện giữa hai chúng ta cho một cô gái xa lạ biết.
Nhưng cho dù như thế thì đã sao? Cô gái đó cũng không có quan hệ gì với cô, cô kêu oan với cô gái đó thì cô gái đó có thể báo thù cho cô sao? Nếu tôi đã có thể giết cô một lần khi còn sống, bây giờ cô đã biến thành ma, tôi cũng có thể giết cô một lần nữa như thường.