Một tin tức từ một phút trước hiển thị trên màn hình điện thoại.
Đó là tin tức từ bảo tàng Hoa Đô.
Nội dung tin tức là: “Thần trộm” từ trước đến giờ luôn giữ chữ tín.
“Thần trộm thông báo rằng sẽ xuất hiện ở bảo tàng Hoa Đô vào tầm khoảng 1 - 2 giờ trưa nay, nhưng cô ta lại không xuất hiện.
“Thần trộm” giữ chữ tín trở thành “Thần trộm” thật tín.
Khi đọc được nội dung này, Tăng Nguyệt Nguyệt tức đến nổ phổi.
Đều tại Phó Thiên Thiên cả, chẳng phải Phó Thiên Thiên đã cử Trịnh Tiên và một vệ sĩ khác đến đánh ngất cô rồi đưa về sao? Bây giờ thanh danh của cô đã bị hủy, sau này còn ai tin vào thông báo của cô nữa? Tuy nhiên, Tăng Nguyệt Nguyệt đột nhiên văng tục khi xem tiếp: “Con mẹ nó!”
Hóa ra để bảo vệ quyền trượng của Pharaoh, bảo tàng đã đặc biệt sử dụng khí độc ở xung quanh quyền trượng, thậm chí cả quyền trượng cũng được bọc một lớp vỏ ngoài độc hại và còn cử chuyên gia bảo vệ, thiết lập cơ quan bắn kim độc mới nhất ở xung quanh.
Nếu Tăng Nguyệt Nguyệt dám đi đến đó, e rằng cô sẽ chết chắc.
Xem tới đây, cả người Tăng Nguyệt Nguyệt lạnh run.
Sau đó, Tăng Nguyệt Nguyệt giật mình khi thấy một bóng người ở thư viện trong tấm ảnh.
Người đó chính là đại sư huynh cũ của cô, biệt hiệu là “Bóng Ma”.
Anh ta thể mà lại trở thành nhân viên làm việc trong bảo tàng.
May mà lần này cô không đi.
Tăng Nguyệt Nguyệt lấy làm may mắn, vỗ ngực nói: “Nguy hiểm thất nguy hiểm thất thoát được một kiếp!” Cô ôm lấy tay Phó Thiên Thiên: “Thiên Thiên à, cậu thật sự là ân nhân cứu mạng của tớ!”
Phó Thiên Thiên hờ hững đẩy Tăng Nguyệt Nguyệt ra: “Vừa rồi chẳng phải cậu còn chỉ trích tôi ngăn cản cậu sao?” “Đó là tớ không biết, vẫn là Thiên Thiên tốt với tớ nhất!” Tăng Nguyệt Nguyệt nhìn Phó Thiên Thiên với vẻ mặt cảm động.
“Không trách tôi đã cho người đánh ngất cậu nữa à?” Tăng Nguyệt Nguyệt nhìn lướt qua Trịnh Tiên bằng ánh mắt nguy hiểm, rồi cười tít mắt đáp: “Sao lại thể được!” Huống hồ, oan có đầu, nợ có chủ, người đánh cô ngất xỉu là một người khác cơ mà.
Nói chuyện với Phó Thiên Thiên xong, Tăng Nguyệt Nguyệt liền đi ra ngoài.
Thấy Tăng Nguyệt Nguyệt từ trong phòng bệnh đi ra, Trịnh Tiên vừa bước đến nghênh đón thì cô bất thình lình ra tay với anh ta, đánh vào cổ anh ta.
Thấy Trịnh Tiên ngã xuống, Tăng Nguyệt Nguyệt mới nở nụ cười hài lòng.
Hiện trường của những nơi mà Tặng Nguyệt Nguyệt đến để thông báo trước đây đều không xảy ra chuyện gì, duy chỉ lần này là có nguy hiểm, nhưng Phó Thiên Thiên đã kịp thời ngăn cản cô.
Chẳng những ngăn cản kịp thời mà Phó Thiên Thiên còn đoán được chính xác thời gian Tăng Nguyệt Nguyệt sẽ tới bảo tàng, vì thế mới có thể bảo Trịnh Tiên đến ngăn cô lại một cách kịp thời và chính xác.
Mọi người đều tưởng rằng Bùi Diệp đã cung cấp tin tức cho Phó Thiên Thiên.
Tuy nhiên, Bùi Diệp rất rõ ràng rằng anh không hề nói cho Phó Thiên Thiên biết chuyện này, cũng chưa từng đi thăm dò chuyện này.
Nhưng, sao Phó Thiên Thiên lại biết rõ như vậy? Có điều, những điều đó không quan trọng.
Trong lòng Bùi Diệp, Phó Thiên Thiên là vợ chưa cưới của anh, cũng là vợ tương lai của anh, bất kể cô làm gì cũng đều có cái lý của cô.
Phát hiện Bùi Diệp cứ nhìn mình, Phó Thiên Thiên bèn quay sang khẽ chớp mắt nhìn anh, hỏi: “Sao lại anh nhìn chằm chằm vào tối như vậy? Đang nhìn gì đó?”