“Vâng!”
Tăng Nguyệt Nguyệt: “...” Lúc này nhìn sao cũng thấy Bùi Diệp như hoàng đế triệu kiến thái y sau khi bị thương, nhìn sao cũng thấy giống hôn quân, Chỉ là miệng vết thương bị súng bắn thôi, sao lại ba ngày không cầm được đũa? Có nghĩ bằng móng chân cũng nghĩ ra, ông tướng Bùi Diệp này là cố ý mượn cơ hội để Phó Thiên Thiên phục vụ anh ta ăn uống.
Phó Thiên Thiên cũng thật là, có cái đầu thông minh như thế, thi học kỳ cũng có thể đạt được điểm tối đa, nhiều kẻ gian và đạo chích cũng không tránh được mắt thần của cô, sao lại bị con hồ ly già ngàn năm Bùi Diệp lừa được chứ?
Nói cho cùng, chẳng qua Bùi Diệp chỉ đỡ một viên đạn cho Phó Thiên Thiên rồi bắt Phó Thiên Thiên phục vụ, đúng là quá được voi đòi tiên.
Sau khi các bác sĩ rời đi, Tăng Nguyệt Nguyệt nhìn xung quanh: “Đúng rồi, tổng giám đốc Bùi, bây giờ anh cần người chăm sóc, sao tôi đã đến bệnh viện một thời gian mà không thấy một người giúp việc nào của nhà họ Bùi thế?”
Bùi Diệp nói với giọng đương nhiên: “À, đa số người giúp việc đều đi nghỉ rồi.” “Đi nghỉ?” “Đúng!” Bùi Diệp nghiêm túc đáp: “Ngày mùng 1 tháng 5 đến ngày mùng 4 tháng 5 là ngày Quốc tế lao động và ngày thanh niên, gia đình tôi cho bọn họ nghỉ.
Đúng lúc trong thời gian này có một số người giúp việc trong nhà có chuyện vui, rất nhiều người xin nghỉ.
Giúp việc của nhà họ Bùi vốn không đủ người.” Tăng Nguyệt Nguyệt sắc bén chỉ ra: “Nhưng anh là chủ nhân của nhà họ Bùi, chăm sóc anh không phải là việc quan trọng nhất sao?”
Mặc dù việc rửa ráy của Bùi Diệp đều có vệ sĩ giúp cho, Phó Thiên Thiên chỉ cần cho Bùi Diệp ăn, nhưng Tăng Nguyệt Nguyệt vẫn cảm thấy Bùi Diệp nhiều mưu mô.
Bùi Diệp nhìn Tăng Nguyệt Nguyệt bằng ánh mắt sâu thẳm.
“Nói đến việc quan trọng nhất, thì trường trung học số 1 Vấn Thành đã hợp tác với Tập đoàn Bùi thị để xây lại ký túc xá nữ, đúng lúc nơi cần xây lại là tòa ký túc của cô Tăng.
Tôi vốn định chờ sau khi thi đại học xong mới tiến hành xây lại ký túc xá nữ.
Nhưng theo ý của cô Tăng, là định bắt đầu xây lại ký túc xá sau ngày mùng 1 tháng 5 sao?”
Tăng Nguyệt Nguyệt: “...” Nếu xây lại ký túc xá thì học sinh nhất định phải chuyển ra khỏi ký túc xá, vậy cô cũng sẽ không thể ở lại ký túc xá học sinh nữa.
Ba cô đã từng nói, nếu cô không thể ở lại ký túc xá của trường thì nhất định phải về nhà ở.
Vừa nghĩ phải về nhà ở, Tăng Nguyệt Nguyệt không khỏi rùng mình.
Đánh chết cô cũng không muốn về nhà ở! Nhìn gương mặt xảo trá như hồ ly của Bùi Diệp, Tăng Nguyệt Nguyệt giận dữ trừng mắt lườm anh, đành phải ho khan một tiếng rồi trả lời: “Nếu người giúp việc của nhà họ Bùi đã giảm bớt, công việc vốn nặng nề, lại điều thêm người tới nữa sẽ chỉ tăng lượng công việc cho những người giúp việc khác.
Vẫn là tổng giám đốc Bùi suy nghĩ chu đáo.” “Cảm ơn cô Tăng đã hiểu cho!”.
Hiểu cái đầu anh, con hồ ly già này! Nếu không phải không muốn về nhà ở, cô có thể nịnh nọt anh ta như vậy sao? Tăng Nguyệt Nguyệt đảo mắt vòng vòng.
Phó Thiên Thiên bị Bùi Diệp lừa chẳng qua là chưa gặp được người đàn ông ưu tú khác, nếu cô giới thiệu vài người đàn ông ưu tú cho Phó Thiên Thiên quen biết, nói không chừng...
Phó Thiên Thiên thấy người đàn ông khác tốt hơn, sẽ vứt bỏ con hổ ly già Bùi Diệp này.
Tăng Nguyệt Nguyệt quay lưng đi, lén mở danh bạ trong điện thoại của mình.
Con hồ ly già Bùi Diệp này sẽ giữ Thiên Thiên ở lại bệnh viện hai ngày nữa, vậy buổi tối ba ngày sau cô sẽ sắp xếp cho Phó Thiên Thiên đi xem mắt.
Quyết định vậy đi!