Sau khi ra khỏi thang máy đi lên tầng cao nhất, Phó Thiên Thiên nhận ra, cửa điện tử vốn dĩ phải nhận diện bằng khuôn mặt đã mở toang.
Có điều, trước cửa phòng làm việc của Bùi Diệp có thêm hai vệ sĩ mặc đồ đen.
Thấy Phó Thiên Thiên tới, Hà Minh cung kính đứng dậy.
“Cô Phó, Tổng Giám đốc của chúng tôi đang đợi cô ở bên trong.” Hà Minh chưa bao giờ cung kính như này, dù là với khách quý của Tập đoàn Bùi thị.
Bởi vì từ trước đến giờ chưa từng có vị khách quý nào có thể khiến Bùi Diệp đích thân ra lệnh mở sẵn của điện tử vốn cần phải quét nhận diện khuôn mặt mới ra vào được.
Chỉ vì...
lo Phó Thiên Thiên chế rắc rối khi đi vào.
Phó Thiên Thiên không thèm liếc nhìn Hà Minh đã đẩy luôn cửa ra rồi đi vào.
Vừa đẩy cửa ra, cô đã nhìn thẳng vào Bùi Diệp đang ngồi trên ghế.
Cô nói: “Anh Bùi, đồ của tôi!”
Bùi Diệp ngẩng đầu lên và mỉm cười, một thoáng vui mừng bất ngờ lóe lên trong mắt.
Anh đứng dậy, hài lòng dựa vào bàn làm việc và cúi đầu xuống nhìn cô.
“Vừa vào cửa đã đòi lấy đồ.
Thiên Thiên, cô như vậy có mất lịch sự quá không?” Phó Thiên Thiên cau mày.
Cô nhớ lại, hình như trong ký ức của Phó Thiên Thiên, mọi người trong xã hội thích chào hỏi nhau trước tiên khi gặp mặt.
Cô nghiêm túc nhìn Bùi Diệp: “Anh Bùi, xin chào, anh có khỏe không?” Bùi Diệp: “...” Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Phó Thiên Thiên, Bùi Diệp không nhịn cười được.
Thiên Thiên của anh quả nhiên rất đáng yêu! Phó Thiên Thiên càng cau mày chặt hơn.
Cô chỉ đang chào hỏi bình thường, Bùi Diệp cười cái gì? Những lời cô nói buồn cười lắm sao? Phó Thiên Thiên tức thì đen mặt, “Anh cười cái gì?” Bùi Diệp thôi cười, nhìn Phó Thiên Thiên với ánh mắt chứa ý vị sâu xa.
“Thiên Thiên, cô yên tâm, sức khỏe của tôi cực kỳ tốt.
Cho dù cả một đêm, cũng hoàn toàn không thành vấn đề.” Người đàn ông này thật kỳ lạ, mỉm cười lạ lùng, còn nói những câu mà cô không hiểu được.
Phó Thiên Thiên lấy lại tinh thần, đi thẳng vào vấn đề.
“Anh Bùi, chìa khóa của tôi đâu?” “Chìa khóa? Chìa khóa nào?”
Phó Thiên Thiên hơi đanh mặt.
“Sáng nay tôi đã gọi điện nhắc anh rồi.” “À, cô nói cái đó hả.
Trí nhớ của tôi không tốt, quên mang theo rồi.” Bùi Diệp vỗ trán.
Quên rồi? Anh đã quên hay đang cố tình trêu cô? Sắc mặt Phó Thiên Thiên bỗng nhiên tôi lại.
Cô tiến lên nhanh như chớp, bắt lấy cổ tay Bùi Diệp rồi bẻ quặt ra sau lưng, ấn anh xuống mặt bàn.
Động tác liền mạch và dứt khoát.
“Anh đang trêu tôi!” Bùi Diệp oán thầm, tư thế này hơi ác, anh thích hai người đổi vị trí cho nhau hơn.
Nguy hiểm chết người là tay của Phó Thiên Thiên vừa chạm vào anh thì cơ thể anh vậy mà lại có phản ứng.
Hai vệ sĩ ở bên ngoài phòng làm việc thay thế liền lập tức xông vào, mỗi người cầm trên tay một khẩu súng lục, chĩa thẳng họng súng đen ngòm vào Phó Thiên Thiên.
Phó Thiên Thiên cau mày cảnh giác.
Không đợi cô có phản ứng gì, Bùi Diệp đột nhiên sầm mặt nhìn hai vệ sĩ.
Bọn họ lại dám chĩa súng vào vợ anh.
“Ai bảo các anh đi vào? Đi ra ngoài!” Nhìn Bùi Diệp đang bị Phó Thiên Thiên khống chế, hai vệ sĩ lộ vẻ mặt kinh ngạc.
“Nhưng, ngài...”
Một vệ sĩ đang định nói gì đó thì đã bị giọng nói lạnh lùng nén giận của Bùi Diệp cắt ngang.
“Tôi bảo các anh đi ra ngoài.
Cút cho tôi, không có lệnh của tôi, không ai được phép đi vào!” Hai vệ sĩ chần chừ, nhưng bởi sự uy nghiêm của Bùi Diệp, họ chỉ có thể chậm rãi lui ra ngoài.