Thể lực cơ thể này của Phó Thiên Thiên quá kém, nếu muốn có thể trạng như của cô trước đây thì phải tập luyện trong thời gian dài mới được.
Tất cả những phương pháp bắt, giữ của cô hiện giờ chỉ có thể mượn sức đối phương để tấn công đối phương.
Nếu thật sự gặp phải kẻ địch mạnh thì cơ thể của cô căn bản là không có cách nào chống đỡ được.
Bùi Diệp có thể dễ dàng bị cô khống chế thế này, chứng tỏ bản lĩnh của anh quá kém cỏi.
Anh quả nhiên chỉ là một gã “trai bao” trói gà không chặt.
Lúc đối mặt với Phó Thiên Thiên, hơi thở lạnh lẽo trên người Bùi Diệp tan biến trong nháy mắt, cứ như người ban nãy nói chuyện với hai vệ sĩ là một người khác chứ không phải là anh.
“Thiên Thiên, tôi chỉ đùa cô thôi, không ngờ cô lại phản ứng mạnh như vậy.” “Đùa?” Phó Thiên Thiên nheo mắt lại.
“Phải!” Khuôn mặt đẹp trai của Bùi Diệp nở nụ cười vui vẻ: “Sao tôi có thể quên đồ mà Thiên Thiên cô cần được?” Phó Thiên Thiên vẫn đanh mặt, nhưng cô đã thả tay Bùi Diệp ra, nói với giọng điệu thiếu kiên nhẫn.
“Nếu đã mang theo thì lấy ra đi!” Bùi Diệp xoa cổ tay bị Phó Thiên Thiên vặn đau.
Phải nói rằng, Thiên Thiên nhà anh ra tay ác thật.
Anh đi đến bàn làm việc của mình, lấy một chiếc hộp từ trong ngăn kéo ra rồi giơ tay định đưa cho Phó Thiên Thiên.
Tốt quá rồi, đã lấy được món đồ cô cần.
Phó Thiên Thiên đưa tay muốn cầm lấy cái hộp.
Thế nhưng, tay của cô còn chưa chạm vào chiếc hộp thì Bùi Diệp cao lớn, chân dài, tay dài đã rụt tay về, ỷ vào ưu thế chiều cao mà giơ chiếc hộp tới độ cao mà Phó Thiên Thiên không với tới được.
Không lấy được chiếc hộp, sắc mặt Phó Thiên Thiên lập tức lại tối sầm.
“Trả đồ cho tôi!” Bùi Diệp khẽ cầm cái hộp: “Thiên Thiên, nghe nói trước khi đến gặp tôi, cô đã nhìn thấy chồng chưa cưới của cô và chị em tốt của cô ở bên nhau, phải không?” “Phải thì sao?” Phó Thiên Thiên tỏ vẻ “liên quan gì đến anh”.
Bùi Diệp cúi đầu xuống, thong dong quan sát khuôn mặt Phó Thiên Thiên.
“Hai người họ anh anh em em trước mặt cô, chẳng lẽ cô không tức giận sao?” “Đây là chuyện của tôi.
Trả đồ của tôi lại cho tôi!” Trong lời nói của Phó Thiên Thiên đã toát ra sự mất kiên nhẫn đến đỉnh điểm.
“Hiện tại tôi có cách giúp cô xả giận.” Người này vẫn chưa xong sao? Thật rề rà, trả lại đồ cho cô thôi mà cũng phải phiền phức, dài dòng như vậy sao? “Rốt cuộc anh muốn nói gì?” “Thiên Thiên, cô có muốn làm một giao dịch với tôi không?” “Tôi không thích làm giao dịch với người khác.” Phó Thiên Thiên lạnh lùng từ chối.
Bùi Diệp ân cần giảng giải: “Cô sẽ không lỗ khi làm giao dịch với tôi.
Huống hồ...
với thân phận và địa vị của cô trong nhà họ Phó, cô cho rằng ba của cô sẽ dễ dàng giao số cổ phần của ông ngoại cô cho cô sao? Cho dù cô lấy được cổ phần, cô nghĩ cô có thể giữ được số cổ phần đó không? Theo tôi được biết, cái chết của mẹ cô năm đó có rất nhiều điểm đáng ngờ, cô không muốn điều tra rõ sự thật sao?” Phó Thiên Thiên khẽ cau mày.
“Anh muốn làm giao dịch gì?” Bùi Diệp cười lớn hơn.
“Rất đơn giản, hủy hôn với Trịnh Thư Thành rồi đính hôn với tôi.”
Khóe môi Phó Thiên Thiên hơi co giật, câu nói “khốn kiếp” trong ký ức của Phó Thiên Thiên lóe lên trong đầu cô.
Đính hôn với một cô gái chỉ mới gặp có vài lần.
Đầu óc anh ta có bị chập mạch không vậy? Nhưng cô là một quân nhân, không thể chửi mắng người khác.