Lư Nhân là cái tên hắn dùng khi còn ở trong đội đột kích Hắc Ung.
Sao Phó Thiên Thiên lại nói ra cái tên đó? Không biết tại sao hắn lại cảm nhận được khí thế quen thuộc trên người Phó Thiên Thiên một lần nữa.
Khi ánh mắt của Phó Thiên Thiên dừng lại trên người hắn, hắn sực nhớ ra.
Đây là ánh mắt của Từ Xa.
Nhưng Minh Nhật biết rõ, Phó Thiên Thiên không phải là Tử Xa, mặc dù khí thế của hai người giống nhau, nhưng...
Từ Xa ở trong quân đội, quanh năm suốt tháng trải qua huấn luận và làm nhiệm vụ nên lực trên tay cô khá mạnh.
Hắn có thể cảm nhận rõ được lực tay của Phó Thiên Thiên khi cầm dao còn kém hơn Từ Xa một chút.
“Cô...
rốt cuộc cô là ai?” Minh Nhật hỏi: “Sao cô lại biết cái tên Lư Nhân này?” Phó Thiên Thiên cười nhạt: “Lần đầu tiên gặp anh, tôi đã từng hỏi anh là tại sao lại muốn gia nhập đội đột kích Hắc Ưng.
Khi đó, anh đã trả lời thế nào?”
Sau đó, Phó Thiên Thiên lại tự hỏi tự trả lời: “Anh nói rằng...
anh muốn có nhiều cơ hội để bảo vệ quốc gia hơn.”
Đôi con người của Minh Nhật co lại.
Hắn đã từng nói riêng câu này với Tử Xa, sao Phó Thiên Thiên lại biết được? Phó Thiên Thiên nói tiếp: “Lúc ấy, tôi còn hỏi anh, liệu anh có bán đứng đồng đội của mình không? Anh đã trả lời thế nào?” Đối mặt với những câu hỏi của cô, Minh Nhật chợt nhớ lại câu trả lời của mình hồi đó.
Hắn đã nói “Tôi sẽ không bán đứng đồng đội của mình”.
Thấy vẻ mặt hắn thay đổi, Phó Thiên Thiên khẽ cười gần thành tiếng: “Nhưng, Lư Nhân à, về sau anh đã làm gì?”
Cả người Minh Nhật bắt đầu run lên bần bật.
Là Tử Xa, là Tử Xa!
Chỉ có Tử Xa mới có thể khiến cơ thể hắn sinh ra cảm giác sợ hãi và run rẩy như thế này.
Có điều, sao Tử Xa lại biến thành Phó Thiên Thiên? Hiện tại hắn không có thời gian để suy nghĩ về vấn đề này.
Nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt rõ mồn một của Minh Nhật, Phó Thiên Thiên cười lạnh lùng: “Xem ra anh đã nhớ ra lúc đó anh đã trả lời thế nào.
Vậy anh biết...
phản bội đồng đội của mình, cuối cùng sẽ có kết cục gì không?” “Cô...
cô không thể giết tôi được!” Minh Nhật vặn lại với giọng run rẩy.
Phó Thiên Thiên cười khẩy: “Ô? Vì sao tôi lại không thể giết anh?” Minh Nhật nghiến răng đáp: “Cô có biết là ai đã tiêu diệt toàn bộ đội viên tinh nhuệ của đội đột kích Hắc Ung khi đó không?”
“Nói đi!”
Trên mặt Minh Nhật hiện lên vẻ đắc ý và tinh quái: “Muốn tôi nói ra cũng được, nhưng...
bây giờ cô nhất định phải thả tôi ra đã.
Cô phải để tôi nghĩ kỹ lại xem.
Đợi tôi nghĩ xong, đương nhiên là tôi sẽ nói cho cô biết.” Nghe thấy vậy, vẻ lạnh lẽo trong mắt Phó Thiên Thiên càng đậm hơn.
“À, Lư Nhân này, anh rất thông minh.
Nhưng mà, anh biết không? Có đôi khi...
thông minh quá sẽ bị thông minh hại đấy!” Minh Nhật cảm nhận được sát khí trên người cô, hắn liền nói: “Tôi biết cô muốn giết tôi, nhưng đối phương cũng rất đáng gờm.
Nếu không có tội thì cô không thể tìm được bọn chúng, cho nên...” Phó Thiên Thiên lại cười khẩy thành tiếng lần nữa.
“Anh đã nói đối phương rất đáng gờm, thì đối phương sẽ cho anh cơ hội xâm nhập vào bọn chúng, đồng thời tiêu diệt bọn chúng sao?” Trong lúc nói chuyện cùng Phó Thiên Thiên, Minh Nhật đã đưa tay mò được khẩu súng hắn giấu dưới chắn, sau đó chĩa thẳng họng súng vào ngực trái của cô.