Sau khi không nhìn nơi đó nữa, cô nói với Sở Hành: “Lái xe đi.”
Xe vừa khởi động thì điện thoại của Bùi Diệp reo lên, là Hà Minh gọi tới.
Khi giải quyết công việc của công ty, từ trước đến nay Bùi Diệp đều không né tránh Phó Thiên Thiên.
“A lô.”
Hà Minh nói: “Tổng giám đốc Bùi, tôi đã tra được toàn bộ thông tin lưu động gần đây của tài khoản ngân hàng Thụy Sĩ của Bạch Nguyễn Huân mà anh cần.” Bùi Diệp thản nhiên đáp: “Tốt, gửi tất cả những thông tin đó của Bạch Nguyên Huân đến di động của tôi.” “Vâng.”
Dứt lời, Bùi Diệp liền cúp máy.
Sau đó, anh đột nhiên cảm nhận được ánh mắt bên cạnh, lúc quay sang thì chạm phải ánh mắt mang theo vẻ ngạc nhiên của Phó Thiên Thiên.
“Em sao thế?” “Anh vừa mới nói...
anh đang điều tra Bạch Nguyên Huân?” Phó Thiên Thiên nhíu mày hỏi: “Là Bạch Nguyên Huân, có một đứa con trai tên là Bạch Thụy?” Bùi Diệp gật đầu: “Sao thế? Thiên Thiên biết người này à?” Phó Thiên Thiên lắc đầu.
Cô không biết người này, nhưng cô biết cái tên này.
Năm đó, sau khi Bạch Khấu vào quân đội, vì không có người bảo lãnh nên cô ta suýt bị đuổi khỏi quân khu.
Lúc ấy, có người đã giới thiệu cho Bạch Khẩu một người họ Bạch để nhận làm ba nuôi.
Tên của người ba nuôi đó là Bạch Nguyên Huân.
Vừa hay, khi đó Bạch Nguyên Huân không có con gái, nhận Bạch Khẩu thì sẽ có quan hệ với quân đội, cho nên ông ta đồng ý.
Hai người thậm chí còn chưa từng gặp mặt nhau, chỉ lợi dụng địa vị của đối phương mà thôi.
Hồi ấy, cô cũng có mặt ở đó khi Bạch Khấu nhận Bạch Nguyễn Huân làm ba nuôi nên nhớ được cái tên này.
Đã lâu rồi cô chưa nghe thấy cái tên này, không ngờ bây giờ lại được nghe lần nữa.
“Bạch Nguyên Huân phạm phải chuyện gì sao?” Từ trước đến giờ Bùi Diệp chưa từng nghĩ đến việc sẽ giấu giếm Phó Thiên Thiên, bèn nói thẳng: “Em còn nhớ người đã đánh lén mẹ anh tối qua không?” Phó Thiên Thiên gật đầu: “Nhớ.”
“Bạch Nguyên Huân là một cổ đông nhỏ của Tập đoàn Bùi thị, lợi dụng chức vụ để nhận hối lộ.
Công ty của người kia phá sản cũng vì ông ta đứng sau.
Trước kia ông ta chỉ giở trò mèo, bởi vì ông nội anh là bạn cũ của ông ta, nên anh mới mắt nhắm mắt mở cho qua, thật không ngờ...”
Phó Thiên Thiên lạnh lùng thốt ra hai chữ: “Tham lam!” “Đúng, chính là tham lam.”
Trên đời này, rất nhiều người đều có bản tính tham lam, vì hành vi vơ vét của cải ít ỏi của chính mình không bị ngăn lại, kết quả là bắt đầu không kiêng nể gì hết, thậm chí còn suýt gây chết người.
Hơn nữa, còn đe dọa đến tính mạng của bà Bùi.
Bùi Diệp không thể tha cho ông ta.
Đối với người tham lam, trừ phi là đánh vào chỗ đau của họ, nếu không họ vĩnh viễn sẽ không thể nhớ lâu.
Phó Thiên Thiên không hỏi tiếp Bùi Diệp sẽ xử lý Bạch Nguyên Huân thế nào, vì đó là chuyện công ty của anh, cô không muốn hỏi đến.
Sau khi vào trong trường, Phó Thiên Thiên vẫn cảm thấy bất an trong lòng.
Nếu Bùi Diệp động vào Bạch Nguyên Huân, người của nhà họ Bạch không thể không mời Bạch Khẩu ra tay.
Bùi Diệp có mạnh thế nào đi nữa thì anh cũng chỉ là một thương nhân yếu thế, không đầu lại được quân đội.
Nhìn lướt qua đồng hồ, Phó Thiên Thiên ấn vào điện thoại di động, nhập một dãy mật mã, sau đó gọi đi.
Chỉ chốc lát sau, bộ đàm nội bộ của Ngô Danh vang lên ở quân khu xa xôi.
Ngô Danh vừa mới vào toilet liền khựng lại, thể là toilet trước mặt bị người khác giành trước, anh ta tức giận mở bộ đàm: “Ai đấy? Tìm ông đây có chuyện gì?”