Sau đó bắt đầu kéo quần áo trên người Phó Thiên Thiên và quan sát cô từ trên xuống dưới.
“Thiên Thiên à, cậu không sao chứ?” Tăng Nguyệt Nguyệt lo lắng hỏi: “Lúc trước tớ có để quên chút đồ ở chỗ đội vệ sĩ nhà họ Bùi.
Tớ gọi điện cho đội trưởng Trịnh, anh ta nói cậu bị rơi xuống vách núi vào chiều hôm qua nên phải nhập viện, trưa nay mới ra viện.
Cậu bị ngã ở đâu thế?” Phó Thiên Thiên nhướng môi, đẩy tay Tăng Nguyệt Nguyệt ra: “Không sao đâu, toàn vết thương ngoài da thôi.
Nếu nghiêm trọng thì bây giờ cậu còn có thể nhìn thấy tôi ở đây được sao?”
Tăng Nguyệt Nguyệt thở phào.
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Tăng Nguyệt Nguyệt vứt luôn đồng hồ trên tay vào thùng rác bên cạnh: “Vậy không cần những thứ này nữa!” Phó Thiên Thiên liếc nhìn những thứ bị Tăng Nguyệt Nguyệt vứt bỏ: Thuốc bôi chữa bong gân gãy xương, viên chỉnh sửa dung nhan, tóc giả, còn có gậy chống đã gấp gọn.
Ngoài ra, còn có một quyển sách tựa là “Cơ thể tàn phế, ý chí phải kiên cường”.
Phó Thiên Thiên: “...” Phải nói rằng, não của Tăng Nguyệt Nguyệt...
có cấu tạo không giống người bình thường cho lắm.
Cô ấy đi thăm người ốm mà còn mang theo những thứ này? Thầy Phó Thiên Thiên nhìn những món đồ mà mình đã mua, Tăng Nguyệt Nguyệt cười hì hì, kéo cánh tay cô: “Được rồi, được rồi, nhà cậu ở đâu, đúng lúc tớ đến chơi, cậu dẫn tớ đi thăm nhà cậu đi!” Phó Thiên Thiên quay người đi về biệt thự của nhà họ Phó.
Lúc đi ngang qua một ngôi biệt thự thì có người từ bên trong đira.
“A, cô Tăng, cô Phó, trùng hợp quá!” Tăng Nguyệt Nguyệt và Phó Thiên Thiên nhìn thấy Chung Bình Quân từ bên trong biệt thự đi ra với vẻ mặt rất bất ngờ.
Phó Thiên Thiên nhíu mày.
Trong trí nhớ của cô, người sống trong ngôi biệt thự này trước đây là một đôi vợ chồng trung niên.
Tăng Nguyệt Nguyệt kinh ngạc nhìn chung Bình Quân, nói: “Ơ, anh Chung, anh cũng sống ở khu này à?” “Đúng rồi!” Chung Bình Quân lấy ngón tay giữa bên phải khẽ vén tóc bên thái dương, cười đáp: “Tôi vừa mua lại ba ngày trước, hôm nay mới dọn vào.” Hành động vén tóc đó của Chung Bình Quân khiến Phó Thiên Thiên hơi nhíu mày.
Ẻo lả quá! Trông còn ẻo lả hơn cả lúc cô mặc váy nữa.
Phó Thiên Thiên cố ý nhìn lướt qua đôi giày dưới chân Chung Bình Quân và kích thước bàn chân của anh ta.
Giày của anh ta nhỏ hơn dấu giày trên đất vừa rồi một chút.
Anh ta không phải là kẻ nhìn trộm kia.
Trong lúc Phó Thiên Thiên quan sát Chung Bình Quân, anh ta cũng đang quan sát cô.
Ánh mắt nhìn lướt qua bộ quần áo mặc nhà trên người cô, Chung Bình Quân mỉm cười, làm cử chỉ “xin mời” và nói: “Cô Phó cũng ở khu này à? Nếu đã là hàng xóm thì mời cô Phó và cô Tăng vào nhà tôi ngồi một lát.” “Tôi không có thói quen la cà ở nhà người khác.”
Trực giác của Phó Thiên Thiên cho cô biết Chung Bình Quân là một nhân vật nguy hiểm, cô không muốn dính dáng quá nhiều tới anh ta.
Dứt lời, cô thản nhiên rời đi.
Tăng Nguyệt Nguyệt mỉm cười, nói lời chào tạm biệt với Chung Bình Quân rồi nhún nhảy theo sau Phó Thiên Thiên.
Nhìn theo bóng lưng dứt khoát rời đi của Phó Thiên Thiên, Chung Bình Quân lấy làm tiếc nuối, liên tục lẩm bẩm: “Không la cà nhà người khác rồi sẽ hối hận đấy!” Sau đó, anh ta đi vào trong biệt thự.
Một đôi giày da dính đầy bùn được để bừa bên cạnh tủ để giày.
Hoa văn dưới để của đôi giày đó giống hệt hoa văn của dầu giày trên đất bên cạnh vị trí Phó Thiên Thiên vừa đứng.
Chung Bình Quân nhìn đôi giày đó, cười tít mắt, nói: “Đã nói cô sẽ hối hận rồi mà.”