Vương An Dương nhìn Ngô Danh với vẻ lấy làm lạ.
Anh ta cảm thấy vẻ mặt của Ngô Danh hơi đáng nghi, nhưng không thể nói ra được là đáng nghi ở đâu.
“Phải rồi, anh nghĩ thế nào về chuyện của đội trưởng?” Ngô Danh đột nhiên lộ vẻ mặt căng thẳng, sau đó liếc nhìn về phía Phó Thiên Thiên: “Nghĩ...
nghĩ thế nào về chuyện của đội...
đội trưởng ấy hả?” Vương An Dương cau mày, nhìn chằm chằm vào mặt Ngô Danh, trong mắt lóe lên sự hoài nghi.
Biểu hiện của Ngô Danh hôm nay rất kỳ quặc, Vương An Dương làm chiến hữu với Ngô Danh đã lâu, trước kia lại ở cùng một ký túc xá nên anh ta hiểu rất rõ Ngô Danh.
“Tại sao tôi vừa nói đến đội trưởng thì anh lại lắp bắp chột dạ thế? Có phải anh giấu tôi điều gì không?” “Không, không, anh mau đi qua chỗ khác đi.
Anh mà còn nói chuyện với tôi nữa thì tôi sẽ bị lộ vị trí mất.
Có gì thì để sau hãy nói!” Ngô Danh bực bội thúc giục Vương An Dương.
Vương An Dương vì sợ vị trí của anh ta thật sự bị lộ nên nhanh chóng rời đi.
Vương An Dương vừa mới rời bước thì nhìn thấy Bạch Khấu đi vào trong hội trường.
Hai người nhìn thấy nhau giống như kẻ thù chạm mặt vậy.
Vương An Dương nhìn Bạch Khấu trong bộ quân phục, chân đi đôi ủng quân nhân với vẻ châm chọc: “Đội trưởng Bạch, từ lúc chúng ta tạm biệt đến giờ, cô vẫn khỏe chứ?” Bạch Khấu lạnh lùng: “Tránh ra, để tôi đi.” Vương An Dương chống nạnh mỉa mai hệt như một tên lưu manh: “Ha ha, tránh ra ấy à? Đường này của nhà cô sao? Cô bảo tôi tránh thì tôi phải tránh à?” Thấy Vương An Dương như vậy, Bạch Khấu rất bực tức.
Lần trước cô ta bảo Cao Thống ám sát Vương An Dương, kết quả là Cao Thống thất bại.
Nếu không thì Vương An Dương đầu còn có thể nhảy nhót trêu người trước mặt cô ta như bây giờ.
“Vậy đường này là của nhà anh sao?”
“Đương nhiên không phải của nhà tôi rồi, nhưng tôi đã đứng ở đây trước, phải có trước có sau, đúng không?” Vương An Dương lúc này hệt như một tên lưu manh vô lại.
“Rốt cuộc anh có tránh đường không?” Anh ta ghé sát khuôn mặt đầy dữ tợn và nham hiểm lại gần mặt Bạch Khấu, nói: “Đợi sau khi báo thù cho đội trưởng, và kẻ đầu sỏ đứng sau đền tội, tôi sẽ nhường đường cho cô.” “Vương An Dương, anh đừng mơ mộng hão huyền hắt nước bẩn vào tôi.
Tôi đã nói rồi, tôi không hổ thẹn với lương tâm trước cái chết của Từ Xa!”
“Ha ha, là không hổ thẹn với lương tâm, hay là xấu hổ muốn chết? Chúng ta cứ đợi ngày chân tướng rõ ràng đi.
Sớm muộn gì tôi cũng sẽ điều tra ra rốt cuộc là ai đã gây ra cái chết của đội trưởng.
Vì thế, tốt nhất là cô hãy tự chúc mình mãi mãi đừng lòi đuôi.” Vương An Dương nhìn chằm chằm Bạch Khẩu với ánh mắt nguy hiểm.
“Anh!”
Bị Vương An Dương chọc tức, Bạch Khấu quay người đi hướng khác.
Vương An Dương cười mỉa: “Đội trưởng Bạch, đừng đi mà! Chẳng phải cô muốn đi qua đây sao? Sao lại đi mất rồi?”