Cô ta không phải kẻ ngu nên lập tức cảm nhận được nguy hiểm.
“À, chuyện đó, hai anh, tôi đi nhầm nhà vệ sinh, phiền hai anh nhường đường cho, tôi sang nhà vệ sinh kế bên.” Tên sẹo cười nguy hiểm nhìn Phó Linh Nguyệt.
“Cô gái này, cô vừa...
nhìn thấy gì?” Trán Phó Linh Nguyệt căng lên.
Đương nhiên cô ta không thể nói ra thứ cô ta vừa nhìn thấy liền ra sức lắc đầu liên tục: “Tôi...
tôi không thấy gì hết, không thấy gì hết!” “Xem ra cô chẳng thành thật chút nào, rõ ràng là cô nhìn thấy, thế mà lại bảo là không nhìn thấy.” Tên sẹo sầm mặt đi tới gần cô ta.
Phó Linh Nguyệt bỗng thấm giật thót.
Cô ta không muốn chết! Nếu nói láo không được thì đành nói thật vậy.
“Tôi...
tôi nhìn thấy, nhìn thấy các anh có súng, nhưng các anh yên tâm...” Phó Linh Nguyệt giơ hai tay cam đoạn: “Tôi tuyệt đối sẽ không nói chuyện này ra!” Tên sẹo cười để lộ hai hàng răng trắng bóc: “Trên đời này, người có thể giữ bí mật tuyệt đối, chỉ có một loại.” “Người...
người gì?” “Người...
chết!” Tên sẹo nhấn nhá thốt ra hai chữ.
Phó Linh Nguyệt hoảng sợ, muốn vòng qua tên sẹo chạy ra cửa, nhưng tên sẹo liền tóm lấy bả vai của cô ta bằng một tay, tay kia thì bóp cổ cô ta.
Vì hắn dùng sức quá mạnh, Phó Linh Nguyệt muốn há miệng kêu cứu nhưng lại không phát ra được chữ nào.
Vào lúc cô ta sắp chết vì thiếu dưỡng khí, cửa phòng vệ sinh đột nhiên bị ai đó đá văng từ bên ngoài.
Bởi vì cú đá đó quá mạnh nên người đàn ông vốn đứng ở sau cánh cửa lập tức bị đập đầu vào bức tường đối diện, sau đó ngã xuống, bị cánh cửa đè dưới đất.
Nhờ thế mà bàn tay của tên sẹo nới lỏng phần nào, Phó Linh Nguyệt mượn cơ hội há to miệng hít thở.
Hai người đồng thời nhìn ra cửa.
Phó Thiên Thiên mặc đồ bình thường, chắp hai tay sau lưng, đạp lên cánh cửa đè tên kia, bước thẳng vào.
Phó Linh Nguyệt lấy làm ngạc nhiên trước sự xuất hiện của cô.
Cô ta tưởng sẽ là người đàn ông lợi hại nào đó, không ngờ...
lại là Phó Thiên Thiên.
“Sao...
sao lại là chị?”
Tên sẹo kéo Phó Linh Nguyệt lùi về phía sau, nhìn chằm chằm Phó Thiên Thiên với ánh mắt cảnh giác: “Mày là ai?” Một người có thể đá văng cánh cửa, lại đá ngất đồng bọn của hắn, tất nhiên không phải hạng tầm thường.
Phó Thiên Thiên nhẹ nhàng giơ hai tay lên, nắm chặt hai tay thành nắm đấm, xương của cô phát ra tiếng “răng rắc” đáng sợ.
Cô khẽ nhếch môi cười khẩy: “Người lấy mạng mày!”