Trong lòng Phó Thiên Thiên chấn động mạnh, mặc dù ngoài mặt cô vẫn giả vờ điềm nhiên như không có chuyện gì.
Đôi mắt hung ác và nham hiểm của Bạch Khấu nhìn chằm chằm cô.
Phó Thiên Thiên có thể thấy được sự tàn ác trong mắt cô ta.
Cô mỉm cười nhìn Bạch Khấu, sau đó ngẩng lên nhìn camera giám sát trên đỉnh đầu.
Tất nhiên là Bạch Khấu cũng chú ý tới động tác này của cô.
“Đội trưởng Bạch, cô là đội trưởng của đội đột kích Hắc Ưng.
Thân là quan chức bảo vệ nhân dân, thế mà bây giờ cô lại cầm súng chĩa vào người dân cô phải bảo vệ, đội trưởng Bạch cảm thấy thế này có thích hợp không?”
Bạch Khấu liếc nhìn người đang nằm sau lưng Phó Thiên Thiên.
“Người kia là do cô đánh ngất?” Phó Thiên Thiên thoáng nhìn người đang nằm dưới đất, thẳng thắn thừa nhận: “Anh ta muốn giở trò khiếm nhã với tôi, tôi đánh trả, anh ta bất cẩn đâm vào tường rồi ngất xỉu, như thể có vấn đề sao?” Bạch Khấu cười khẩy một tiếng: “Nơi này vắng vẻ không có ai, sao cô Phó lại xuất hiện ở đây?” “Tôi không muốn đến chỗ đông người, nơi này không khí trong lành, phong cảnh đẹp, tối đến đây hít thở không khí, vậy cũng không được sao?”
Bạch Khấu lạnh lùng hếch cằm, nói với giọng điệu giễu cợt: “Được chứ, nhưng...
Bây giờ tôi cũng có quyền nghi ngờ cô có mục đích khác, vẫn xin cô Phó đi với tôi một chuyến để phối hợp điều tra.
Nếu kết quả điều tra cho thấy cô Phó quả thật vô tội, tôi sẽ thả cô ngay.” Phó Thiên Thiên hờ hững nhìn cô ta: “Nếu...
tôi không đi theo cô thì sao?”
Bạch Khẩu nhẹ nhàng ấn ngón cái xuống mở chốt an toàn của súng, đặt ngón trỏ lên cò súng.
“Chống lại nhân viên thi hành pháp luật tương đương với việc cưỡng lại sự bắt giữ, tôi có quyền bắn chết cô ngay bây giờ.” Bạch Khẩu vừa dứt lời thì có mấy người từ sau lưng cô ta đi tới, kèm theo đó là giọng nói lạnh lẽo: “Đội trưởng Bạch đang uy hiếp vợ chưa cưới của tôi sao?” Bạch Khấu ngạc nhiên quay đầu lại, thấy người đàn ông cao lớn được thành viên của đội vệ sĩ nhà họ Bùi vây quanh đi tới.
Sắc mặt cô ta chợt thay đổi.
Cô ta thấy đôi mắt sâu thẳm của Bùi Diệp chăm chú nhìn Phó Thiên Thiên, rồi anh đi từng bước đến trước mặt Phó Thiên Thiên, một tay ôm lấy bả vai của cô.
Lúc lại nhìn về phía Bạch Khẩu lần nữa, cả người anh toát ra một luồng khí mạnh mẽ khiến người ta không thể nhìn thẳng.
Trước đó khi gặp Bùi Diệp trong bệnh viện, Bạch Khẩu chỉ nghĩ Bùi Diệp là doanh nhân có chút quyền thế, nhưng bây giờ gặp lại, khí thể ép người của anh khiển trong lòng cô ta sinh ra cảm giác sợ hãi, thậm chí bàn tay cầm súng còn khẽ run.
Cô ta đè nén sự sợ hãi trong lòng, trấn tĩnh nhìn anh: “Anh Bùi, vợ chưa cưới của anh đánh ngất công dân trong thành phố của tôi, tôi chỉ làm theo thông lệ, chỉ cần cô Phó đi theo chúng tôi một chuyến.
Sau khi xác nhận cô Phó trong sạch, tôi sẽ lập tức thả cô ấy ra.”
“Tôi biết rõ sự trong sạch của vợ chưa cưới của tôi hơn bất cứ ai, không có sự đồng ý của tôi, dù là đội trưởng của đội đột kích Hắc Ứng cũng không thể đưa cô ấy đi.”
Bạch Khấu nheo mắt lại nhìn Bùi Diệp, trong mắt lóe lên vẻ ranh ma.
Hai người cùng lúc chống lại lệnh bắt giữ, đây là tự bọn họ chuốc lấy, vậy thì đừng trách cô ta không khách sáo.
Súng trên tay Bạch Khấu từ đầu Phó Thiên Thiên chuyển qua đầu Bùi Diệp.
“Anh Bùi, anh thật sự muốn cản trở quân đội thi hành luật pháp ư?”