Tiếng than khóc khắp nơi.
Và khi nghe nhân viên kia nói rằng vợ của tổng giám đốc của bọn họ đẹp như tiên nữ, người nào người nấy đều chịu phục.
Trước khi Phó Thiên Thiên định rời bước, con robot lịch sự đưa tay về phía cô: “Mợ chủ, hẹn gặp lại.” Tuy robot không phải là người thật nhưng theo phép lịch sự, Phó Thiên Thiên vẫn đưa tay ra với nó: “Hẹn gặp lại.” Lúc Phó Thiên Thiên và robot bắt tay chào tạm biệt, Bùi Diệp ở trong phòng làm việc đã gọi một cú điện thoại.
“Alô, bộ phận kỹ thuật, tiêu hủy dữ liệu của P0218 ngay lập tức, tiện thể đưa nó đến xưởng phế liệu.” Người của bộ phận kỹ thuật hơi khó hiểu.
Hai ngày trước Bùi Diệp vừa mới nói rằng, tính năng và phản ứng của P0218 là tốt nhất trong lô robot thông minh mới.
Vì vậy P0218 đã được đặt ở tầng cao nhất để phục vụ cho nhân viên ở tầng này.
Chỉ chốc lát mà Bùi Diệp đã muốn xóa bỏ dữ liệu của P0218, còn hủy bỏ nó.
Thế này có phải là trở mặt quá nhanh không? Mặc dù chế tạo P0218 tốn rất nhiều tiền nhưng đó là tiền của nhà họ Bùi.
Cho dù nhân viên như bọn họ cảm thấy tiếc thì cũng không dám đưa ra thắc mắc.
“À, vâng.”
Sau khi người của bộ phận kỹ thuật đáp lời, vẻ mặt Bùi Diệp mới tốt hơn đôi chút.
Anh cúp điện thoại rồi đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình.
Phó Thiên Thiên đã bước vào, đứng thẳng trong phòng làm việc của Bùi Diệp.
Tư thế đứng của cô từ trước đến nay luôn ngay ngắn, ánh mắt sáng trong và ngay thẳng, không lẫn bất cứ tạp chất gì.
“Phải rồi, lúc tôi đến đây có phát hiện ra là tôi không cần phải chứng thực danh tính trước tất cả cửa điện tử.
Lý do là gì vậy?” Phó Thiên Thiên hỏi Bùi Diệp điều mà cô nghi ngờ.
Bùi Diệp mỉm cười, ánh mắt sáng rực của anh rơi vào mặt dây chuyền hình chìa khóa trên cổ cô: “Trên tín vật đính ước mà anh tặng em có chìa khóa điện tử mở được tất cả các cửa điện tử của Tập đoàn Bùi thị, bao gồm tất cả các công ty con của tập đoàn.
Chỉ cần em xuất hiện, tất cả các cửa lớn sẽ mở rộng cho em.” Phó Thiên Thiên nhíu mày.
Ngón tay cô chạm vào mặt dây chuyền trên cổ.
Không ngờ một sợi dây chuyền nhỏ lại có nhiều chức năng đến thế.
“Hóa là là vậy.”
Bùi Diệp chìa tay ra trước mặt cô: “Đưa chìa khóa cho anh, em đã dùng kim tẩm thuốc mê trong đó rồi, anh để thêm vào cho em.”
“Üm.”
Phó Thiên Thiên ngoan ngoãn tháo mặt chìa khóa của chiếc dây chuyền đang đeo trên cổ xuống đưa cho anh.
Bùi Diệp lấy từ trong ngăn kéo ra một hộp kim gây mê đặc biệt, bổ sung số kim gây mê đã dùng ngay trước mắt cô, sau đó anh đưa cả chìa khóa và hộp kim cho cô: “Cho em cái này, về sau em có thể tự đổi lấy.” Phó Thiên Thiên đưa tay nhận lấy một cách rất tự nhiên.
“Cảm ơn anh.”
Bùi Diệp nhếch môi cười, đáp: “Vợ chồng với nhau, khách sáo làm gì?” Phó Thiên Thiên đã quen với câu này, nhưng khi nghe thấy lần nữa, cô lại có cảm giác ấm áp trong lòng.
Cô suýt nữa đã bị hồn bay phách tán, bây giờ sống lại, cô tưởng mình không thể nghe thấy câu này nữa.
Nghĩ đến mục đích mình đến đây, cổ chìa tay về phía Bùi Diệp: “Phải rồi, điện thoại di động của tôi.” Bùi Diệp rút điện thoại di động của Phó Thiên Thiên từ trong túi áo của mình rồi đưa cho cô.
Trước khi sắp đưa đến tận tay cô, Bùi Diệp bỗng rút tay lại, nắm lấy tay cô và kéo cô vào lòng mình.