Rốt cuộc là ai nấu đấy?” Phó Linh Nguyệt tức giận, gắt lên với người giúp việc đang ở bên ngoài phòng ăn: “Cô lại đây, tôi hỏi cô, rốt cuộc đồ ăn hôm nay là do ai nấu, sao khó ăn thế hả? Gọi người nấu đến đây cho tôi!” Sau khi bước vào, vẻ mặt của người giúp việc đó có phần khó xử.
Sau đó, ánh mắt cô ấy lóe lên, nhìn về phía Phó Thiên Thiên đang ngồi.
Ông cụ Phó và Bùi Diệp cau mày, đều không vui nhìn sang Phó Linh Nguyệt.
Còn Phó Thiên Thiên có lẽ cũng đã nghĩ đến điều gì đó.
Cô cầm đũa lên, gắp một miếng ở đĩa đồ ăn mà cả ông cụ Phó và Bùi Diệp đều tấm tắc khen ngon, đưa vào miệng.
Mùi vị khó nuốt tức thì lan từ đầu lưỡi đến khắp khoang miệng của cô.
Vì trước đó chưa nếm thử nên Phó Thiên Thiên không biết rốt cuộc mùi vị của món ăn thế nào, mà chỉ nghe ông cụ Phó và Bùi Diệp nói quá lên là rất ngon.
Cô cứ tưởng những món mình nấu thực sự không tồi.
Cho dù hai người đó cố tình khen ngon thì mùi vị đồ ăn cũng không đến mức khó nuốt trôi.
Cuối cùng, Phó Thiên Thiên cổ chịu đựng mùi vị dở tệ, miễn cưỡng nuốt thức ăn xuống bụng.
Còn lúc này, người giúp việc vẫn chưa trả lời Phó Linh Nguyệt.
Cô ta giận sôi gan.
.
“Rốt cuộc cô đang nhìn gì hả? Tôi hỏi cô, sao giờ cô vẫn chưa trả lời? Đi gọi người nấu cơm hôm nay đến đây cho tôi!” Phó Thiên Thiên ngồi đối diện Phó Linh Nguyệt, lạnh nhạt nói ra ba từ: “Có chuyện gì?” Phó Linh Nguyệt cau mày nhìn Phó Thiên Thiên: “Tôi không nói chuyện với chị, tự nhiên chị lên tiếng làm gì?” “Đồ ăn tối nay là do tôi nấu.” Nói đoạn, Phó Thiên Thiên đưa mắt ra hiệu cho người giúp việc, bảo cô ấy lui xuống.
Phó Linh Nguyệt: “...” Cô ta nhìn Phó Thiên Thiên với vẻ mặt khó tin: “Chị...
chị nói...
những món này là do chị nấu?” Phó Thiên Thiên thản nhiên đáp: “Không được sao?”
Phó Linh Nguyệt: “.” Nếu là do người giúp việc nấu, Phó Linh Nguyệt còn có thể trút hết toàn bộ bực tức của ngày hôm nay lên đầu người giúp việc, nhưng nếu người nấu là Phó Thiên Thiên...
“Tôi...
tôi...
đâu có nói là không được.” Phó Thiên Thiên hờ hững liếc cô ta một cái.
“Đồ ăn hôm nay, người khác có thể không ăn, nhưng...” Phó Thiên Thiên nhìn thẳng vào Phó Linh Nguyệt với ánh mắt sắc lẹm, đột ngột bắt ép cô ta: “Cô nhất định phải ăn!” Phó Linh Nguyệt tức giận nắm hai tay thành nắm đấm: “Tại sao?” “Bởi vì những lời vừa rồi của cô khiến tôi mất vui.” Phó Linh Nguyệt: “...” Phó Thiên Thiên nheo mắt lại: “Phó Linh Nguyệt, cô có thể không ăn.
Nhưng không ăn sẽ có hậu quả gì, cô có thể cân nhắc cho kỹ.” Lời nói của Phó Thiên Thiên đẩy đe dọa, khiến Phó Linh Nguyệt không ngừng run lên.
Hậu quả...
Cô ta không dám tưởng tượng.
Phó Thiên Thiên có thể tống mẹ cô ta vào tù thì còn chuyện gì mà không thể làm được nữa chứ? Phó Linh Nguyệt chỉ có thể nén nỗi nhục nhã trong lòng, cầm đũa lên, khó khăn nhai nuốt thức ăn trước mặt.
Trông dáng vẻ vừa ăn vừa tủi thân rơi nước mắt của Phó Linh Nguyệt, ông cụ Phó có phần không đành lòng.
Dẫu sao...
Phó Linh Nguyệt cũng là cháu gái của ông.
“Thiên Thiên...” Ông cụ Phó vừa định nói đỡ cho Phó Linh Nguyệt thì đã bị những lời lạnh lùng của Phó Thiên Thiên cắt ngang.
“Ông nội, nếu ông muốn nói đỡ cho cô ta thì có thể ăn cùng cô ta.” Ông cụ Phó liền cười chống chế: “Không, không.
Linh Nguyệt à, cháu ăn nhiều vào nhé!” Phó Linh Nguyệt: “...”