Khi đi ngang qua cổng tòa thị chính, Bạch Khẩu hô: “Dừng lại!” Cô ta ngẩng đầu nhìn một lát, sau đó bước xuống xe, đi về phía tòa thị chính.
Với thân phận đội trưởng đội đột kích Hắc Ưng, Bạch Khấu không bị cản trở gì khi bước vào đây.
Cô ta nhanh chóng được dẫn đến văn phòng thị trưởng.
Bây giờ đã là 8 giờ tối, trong văn phòng thị trưởng đèn vẫn sáng trưng.
Đứng ở cửa phòng làm việc của Tần Hàng là Vương An Dương và ba vệ sĩ khác.
Từ xa, Vương An Dương đã nhìn thấy Bạch Khấu đang đi tới.
Trước khi cô ta đi đến cửa phòng làm việc của Tần Hàng, anh ta đã ngăn cô ta lại.
“Đội trưởng Bạch, xin dừng bước!” Vương An Dương hất hàm, khinh khỉnh nhìn Bạch Khẩu, tỏ thái độ phách lối, nói: “Thị trường đang bận, không tiếp khách, mời đội trưởng Bạch về cho!” Hiện tại, cứ nhìn thấy Bạch Khấu là Vương An Dương nổi giận.
Huống hồ, sau khi biết Phó Thiên Thiên chính là Tử Xa, trong lòng anh ta cũng có mối hận sâu sắc với Bạch Khấu.
Bạch Khẩu suýt nữa đã khiến người ta thu mất hồn phách của Tử Xa.
Cô ta trăm phương nghìn kế muốn đưa Phó Thiên Thiên vào chỗ chết.
Không khó để đoán ra cái chết của Từ Xa cách đây hơn hai tháng hẳn cũng là do cô ta cố tình gây nên.
Cho dù bây giờ đội trưởng đã có Bùi Diệp, không thể ở bên Tần Hàng nhưng anh ta cũng không thể để Bạch Khẩu quyến rũ thị trưởng.
Bạch Khẩu nhíu mày: “Vương An Dương, anh đừng cậy chút quyền mà lên mặt.
Tôi có chuyện quan trọng cần tìm Hàng.
Làm lỡ việc của tôi, anh gánh nổi không?” “Việc quan trọng? Cái cô gọi là việc quan trọng là đã muộn thế này còn đến tìm thị trưởng sao? Đêm hôm vắng lặng, trai đơn gái chiếc, ai biết cô có ý đồ xấu gì?” “Anh!” Bạch Khẩu tức đến nỗi muốn tát cho Vương An Dương một cái để ngăn anh ta nói thêm những lời khiến cô ta tức giận.
“Sao? Có phải tôi đã nói trúng tim đen của cô nên cô thẹn quá hóa giận không? Đội trưởng Bạch, bây giờ cô là đội trưởng của đội đột kích Hắc Ứng, tôi không có quyền bằng cô.
Tuy nhiên, ở đây đều có camera, nếu bây giờ cô ra tay với tôi, chúng ta có thể gặp nhau ở tòa án quân sự đấy!” Vương An Dương tỏ ra không hề sợ hãi.
“Anh!” Bạch Khẩu nổi đóa.
Cô ta lười tranh luận với Vương An Dương, bèn đi thẳng về phía trước.
Vương An Dương lập tức giơ tay ngắn lại.
Thực lực của Bạch Khấu trong đội đột kích Hắc Ung chỉ đứng sau Tử Xa nên Vương An Dương không phải là đối thủ của cô ta.
Bạch Khẩu nhanh chóng tránh được sự ngăn cản của Vương An Dương rồi đi vào văn phòng của Tẩn Hàng.
Thấy Bạch Khấu đi vào văn phòng, Vương An Dương tức giận bước nhanh về phía trước, đứng chắn trước mặt cô ta.
“Đội trưởng Bạch, thị trường nói là không gặp bất kỳ ai, mời cô về cho.
Nếu không, đừng trách chúng tôi không khách khí!” Vương An Dương nói dứt lời, ba vệ sĩ khác cũng đồng thời đi đến vây Bạch Khấu lại.
Bầu không khí thoáng chốc trở nên giương cung bạt kiểm.
Tần Hàng đang cúi đầu suy tư, ngẩng lên thấy cảnh tượng trước mắt, anh cau chặt đôi lông mày.
“Vương An Dương, lui xuống đi.” “Nhưng mà...” Vương An Dương bực mình, căm giận nhìn Bạch Khấu ở trước mặt.
“Lui xuống!” Tần Hàng nâng cao giọng hơn.
Sau đó, Vương An Dương đành phải vừa nhìn Bạch Khấu một cách cảnh giác vừa dẫn các vệ sĩ khác đi ra ngoài.
Bạch Khấu ngạc nhiên nhìn Tần Hàng.
Ban nãy Tần Hàng đã giải vây cho cô ta, có phải điều đó có nghĩa là anh đối với cô ta...
“Hàng, anh...”.
“Đội trưởng Bạch, xin hãy gọi tôi là thị trưởng.” Tần Hàng lạnh lùng nói: “Đội trưởng Bạch có gì thì nói thẳng đi, mấy phút sau tôi còn phải nhận một cuộc điện thoại.” Bạch Khấu: “...”