“Thưa cô, mời cô ra ngoài.
Ở đây đang họp, cô không thể vào được.” Hai bảo vệ chắn trước mặt người đó, cố gắng hết sức ngăn không cho người đó vào trong.
Người nọ nhẹ nhàng vung hai tay một cái, đã dễ dàng hất hai nhân viên bảo vệ ngã xuống đất.
Thấy có người xông vào phòng họp, sắc mặt Phó Minh Thanh bỗng thay đổi.
Sao lại có người xông vào phòng họp vào lúc này? Hơn nữa...
còn đúng lúc tuyên bố nội dung quan trọng thì đột nhiên lại bị cắt ngang.
Thật đáng ghét! Ông ta ngẩng đầu nhìn.
Người đó là phụ nữ, mặc áo sơ mi trắng quần đen, đầu đội mũ lưỡi trai màu đen có vành rất thấp.
Hơn nữa, người nọ đang cúi đầu nên phần lớn khuôn mặt bị che khuất bởi chiếc mũ lưỡi trai, không nhìn thấy rõ được mặt.
Phó Minh Thanh cau mày, quát hai nhân viên bảo vệ vừa bị ngã lăn ra đất: “Hai người các anh còn không mau dẫn cô ta ra ngoài?” Đây là thời khắc mấu chốt để tiếp quản cổ phần của ông ta, không thể bị một người phá hỏng được.
Hai bảo vệ lại định lao lên tóm lấy cánh tay của cô gái, lôi cô ra ngoài.
Cô gái vung tay một lần nữa, hai nhân viên bảo vệ lại bị quật ngã, không bò dậy nổi.
Phó Minh Thanh nhìn hai nhân viên bảo vệ với vẻ mặt cực kỳ khó coi và ra lệnh: “Các anh còn ngẩn ra đó làm gì? Còn không mau báo cảnh sát đi?” Làm ảnh hưởng đến việc tiếp quản cổ phần của ông ta là phạm tội ác tày trời.
Ông ta nhất định phải tống cô gái này vào tù ăn cơm tù suốt đời.
“Vâng!”
Nhận được lệnh của Phó Minh Thanh, nhân viên bảo vệ rút di động trong túi ra, chuẩn bị gọi điện thoại.
Song, ngay khi nhân viên bảo vệ bấm gọi điện thoại thì cô gái đứng ở cửa đột nhiên ngẩng đầu lên.
Lúc nhìn thấy mặt cô, có người trong phòng họp liền kinh ngạc: “Ôi, đây chẳng phải là cô Cả sao?” Có hai cổ đông ngồi gần cửa nhìn thấy Phó Thiên Thiên, tức thì sợ hãi rời khỏi chỗ và đi sang nấp sau lưng người ngồi bên cạnh, tưởng rằng mình đã gặp ma.
Ánh mắt của Phó Thiên Thiên quét qua các cổ đông có mặt tại đây, cuối cùng dừng lại trên mặt Phó Minh Thanh.
Đúng như trong dự liệu, Phó Thiên Thiên nhìn thấy một khuôn mặt đang khiếp sợ và đôi mắt kinh ngạc đến độ không thể nào tin được.
Phó Minh Thanh đứng đó, dường như đã cứng đơ cả người.
Là Phó Thiên Thiên...
Không phải nó đã chết rồi ư? Sao nó lại có thể...
Phó Linh Nguyệt và Trịnh Thư Thành ngây ra như bị sét đánh trúng.
Ngay cả ông cụ Phó cũng kinh ngạc trước sự xuất hiện của cô.
Phó Thiên Thiên tiến lên hai bước, trên người cô toát ra khí thể áp bức của cấp trên theo mỗi bước chân.
Khí thế ấy đánh úp về phía mọi người có mặt tại đây.
Cả phòng họp nhất thời lặng ngắt như tờ.
Phó Thiên Thiên chậm rãi cởi chiếc mũ trên đầu, để lộ gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, đôi môi đỏ khẽ mở: “Nghe nói tôi đã chết, cho nên các vị rất kinh ngạc khi nhìn thấy tôi phải không...” Cô vừa nói dứt lời, các cổ đông càng cảm thấy ớn lạnh hơn.
Phó Minh Thanh giơ ngón tay run rẩy chỉ vào Phó Thiên Thiên: “Cô...
rốt cuộc cô là người hay ma?” Phó Thiên Thiên nhìn vào mặt ông ta với ánh mắt sắc bén, nhếch môi như cười như không, nói: “Tổng giám đốc Phó cảm thấy tôi là người hay ma?” Sao lại...
sao lại như vậy? Phó Thiên Thiên đã mất tích hơn một tháng, về lý mà nói thì cô đã chết rồi, làm sao lại có thể xuất hiện ở Tập đoàn Phó thị? Và...
còn xuất hiện vào lúc này? Người ông cụ Phó run lên.
Ông đứng dậy khỏi chỗ của mình, từ từ đi đến trước mặt Phó Thiên Thiên.
“Thiên Thiên, là cháu thật sao?” Ông nhìn chằm chằm vào mặt cô, đôi mắt đỏ lên, rơm rớm nước mắt.
Vì quá xúc động nên giọng nói của ông cũng run rẩy dữ dội.
Phó Thiên Thiên nhìn ông cụ Phó với ánh mắt vô cùng dịu dàng, cô nhẹ nhàng nắm lấy tay ông.
“Ông nội, cháu xin lỗi, cháu đã không về nhà ăn món sườn xào chua ngọt mà ông nấu như đã hẹn với ông.” Nghe thấy cô nói vậy, người ông cụ Phó càng run rẩy hơn.
Ông lau nước mắt, nở nụ cười vui mừng rồi nắm chặt tay cô.
“Không sao, chẳng phải bây giờ cháu đã về rồi sao? Về là tốt rồi! Trước đây chưa ăn cũng không hề gì, sau này ông nội lại nấu cho cháu.” “Vâng.” Phó Thiên Thiên gật đầu.
Sau đó, cô đỡ ông cụ Phó trở lại chỗ ngồi của ông.
Phó Linh Nguyệt ngồi bên cạnh ông cụ cực kỳ hoảng sợ.
Tuy nhiên, lúc nhìn thấy ánh đèn trong phòng họp chiếu vào Phó Thiên Thiên, nhìn thấy cái bóng của cô đổ trên sàn nhà, Phó Linh Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm.
Phó Thiên Thiên vẫn có bóng, chứng tỏ cô vẫn còn sống.
Phó Thiên Thiên là người, không phải ma.
Nhưng sau khi nhận ra Phó Thiên Thiên không phải là ma, một ý nghĩ khác mỗi lúc một rõ nét trong đầu Phó Linh Nguyệt.
Nếu Phó Thiên Thiên chưa chết thì chẳng phải...
Không được! Cô ta quyết không thể để chuyện đó xảy ra.
Phó Linh Nguyệt lập tức đứng dậy, gay gắt chất vấn Phó Thiên Thiên: “Cô là ai? Chị gái tôi đã chết rồi, cô từ đầu chui ra giả mạo chị gái tôi?” Phó Minh Thanh thở phào một hơi.
Chỉ cần Phó Thiên Thiên không có cách chứng minh được thân phận của cô thì hôm nay cô cũng không thể ngăn ông ta tiếp quản cổ phần được.
Nhận được câu văn hỏi của Phó Linh Nguyệt, Phó Thiên Thiên ung dung đi đến chỗ nhân viên phòng công chứng đang ngồi bên cạnh Phó Minh Thanh.
“Nếu anh đã có thể tra ra được thông tin của tôi thì muốn kiểm chứng danh tính của tôi cũng không khó, đúng không?” Nhân viên phòng công chứng lấy ra một chiếc máy kiểm tra dấu vân tay loại nhỏ.
“Trên thế giới này, cho dù là vân tay sau khi cấy da cũng không thể giống y hệt vân tay của nguyên chủ.
Chỉ cần cô ấn lòng bàn tay của lên máy này là có thể chứng minh được thân phận của cô.” Nói đoạn, anh ta lịch sự làm động tác “xin mời” với Phó Thiên Thiên: “Mời cô để lòng bàn tay của cô lên máy in vân tay này.
Nếu trùng khớp với chủ sở hữu của dấu vân tay đã nhập vào trong hệ thống thì có thể xác minh thân phận.”
Thật đơn giản!
Trước sự chứng kiến của tất cả các vị cổ đông trong phòng họp, Phó Thiên Thiên đi tới trước máy kiểm tra vân tay, đặt lòng bàn tay lên chiếc máy.