“Tôi thực sự chưa lập gia đình!” Nhân viên công tác hơi mất kiên nhẫn: “Nếu cô cũng không biết tình trạng hôn nhân của mình, tôi sẽ thử kiểm tra lại cho cô.” Hai giây sau, mắt của nhân viên công tác sáng lên.
“Hóa ra là đã kết hôn.
Vì sao cô lại nói là cô chưa lập gia đình?”
Nghe thấy tin Phó Thiên Thiên đã kết hôn, Lương Kinh như bị sét đánh.
Vốn dĩ anh ta còn muốn “nhà ở ven hổ hưởng trước ánh trăng”, không ngờ...
đã có người nhanh chân hơn anh ta.
Đã kết hôn? Phó Thiên Thiên nghệt mặt.
Ở nước Z, phải đủ 18 tuổi mới đến tuổi kết hôn.
Cô nhập vào cơ thể của Phó Thiên Thiên trước sinh nhật 18.
Mà sau khi trở thành Phó Thiên Thiên, cô chưa từng đến Cục dân chính, sao lại có thể đã kết hôn được? Chồng của cô là ai? Bên kia, nhân viên công tác đã ghi xong hồ sơ: “Xong rồi, hồ sơ của cô đã được ghi chép hoàn tất.
Cô đã thành tân binh nhập ngũ.” Phó Thiên Thiên dường như không nghe thấy nhân viên công tác nói gì.
Cô lấy điện thoại di động của mình ra, ngón tay lướt nhanh trên điện thoại, nhập một chuỗi ký tự mà người khác không hiểu lên màn hình.
Trong chốc lát, Phó Thiên Thiên đã xâm nhập vào trang web của Cục dân chính bằng điện thoại di động của mình.
Ngay sau đó, một tấm ảnh giấy đăng kí kết hôn xuất hiện trong tầm mắt cô.
Nhìn thấy tấm ảnh giấy đăng ký kết hôn, sắc mặt Phó Thiên Thiên trở nên khó coi.
Thoạt nhìn bức ảnh đó là được photoshop, mặc dù kĩ thuật photoshop rất cao siêu, người ngoài nghể hoàn toàn không nhìn ra dấu vết, nhưng cô vừa nhìn là nhận ra.
Người đàn ông bên cạnh cô trong bức ảnh là...
Bùi Diệp!
Trong bệnh viện.
Bùi Diệp đang có một cuộc họp video, đúng lúc bước vào thời điểm quan trọng.
Anh đang định lên tiếng thì ngoài cửa vọng vào tiếng gọi cung kính của vệ sĩ: “Mợ chủ!” Nghe thấy vậy, Bùi Diệp lập tức nhìn ra cửa thì thấy Phó Thiên Thiên xuất hiện.
Thấy cô, mặt mày Bùi Diệp đều mang ý cười.
Thiên Thiên của anh nói buổi trưa sẽ tới, và cô thực sự đã tới.
Phó Thiên Thiên đanh mặt đi vào phòng bệnh, ánh mắt cô khi nhìn anh ngập tràn lửa giận.
Cô giận dữ hỏi: “Tại sao?” Bùi Diệp nhất thời không hiểu chuyện gì.
“Tại sao cái gì?” Phó Thiên Thiên đưa tấm ảnh chụp giấy đăng kí kết hôn trên điện thoại của mình ra: “Giải thích đi, chuyện này là sao?” Sắc mặt Bùi Diệp thay đổi.
Nhanh như vậy mà cô ấy đã biết rồi.
Bùi Diệp nói vào trong video: Tan họp.” Dứt lời, anh không thèm nhìn mặt của các nhân viên cấp cao trong video đã đóng ngay laptop lại.
Cùng lúc đó, anh đưa mắt liếc nhìn vệ sĩ ngoài cửa, bọn họ hiểu ý bèn đóng cửa phòng lại.
Bùi Diệp chậm rãi để laptop sang chiếc bàn bên cạnh rồi mới bình tĩnh nói: “Như em thấy đấy, hai chúng ta đã kết hôn.” Khuôn mặt Phó Thiên Thiên cau có vì tức giận: “Hai chúng ta kết hôn khi nào, sao tôi không biết?” “À, anh mời nhân viên đến Tập đoàn Bùi thị làm cho hai chúng ta.” Anh đã thừa nhận, có nghĩa là hệ thống của quân khu không hề sai.
Phó Thiên Thiên: “...”
Lửa giận bốc lên đầu, Phó Thiên Thiên vung tay vào mặt Bùi Diệp.
Cú đấm này của cô vừa nhanh lại mạnh, người bình thường hoàn toàn không tránh được.
Song, Bùi Diệp chỉ hơi nghiêng đầu đã tránh được rồi siết chặt cổ tay cô khiến cô không thể cử động.
Điều khiển Phó Thiên Thiên ngạc nhiên là trông Bùi Diệp không hề dùng sức, nhưng cô cố gắng thoát khỏi bàn tay anh mà không được.
Bùi Diệp mỉm cười nhìn cô: “Vợ yêu Thiên Thiên, nếu anh không né được cú đấm của em, có thể em sẽ phải ở góa đấy!”
Câu nói này của Bùi Diệp khiến lửa giận trong lòng Phó Thiên Thiên càng bùng lên dữ dội.
Cô vung bàn tay còn lại lên, nhưng Bùi Diệp lại ung dung nắm lấy bàn tay đó.
Điều này khiến Phó Thiên Thiên càng thêm kinh ngạc.
Bùi Diệp lại có thể giữ chặt lấy hai tay của cô.
Cô đè nén sự ngạc nhiên nhất thời xuống đáy lòng, sau đó có chân lên và đá một cách quyết liệt.
Tuy nhiên, ngay lúc này, Bùi Diệp vốn đang dựa vào đầu giường đột nhiên lật người, một chân đè lên chân Phó Thiên Thiên.
Và trước khi chân kia của cô cử động, anh đè nốt bên chân đó của cô.
Đến lúc này, cả người Phó Thiên Thiên đã bị Bùi Diệp đề ở trên giường bệnh theo cách khó mà phản kháng.
“Anh thả tôi ra!” Phó Thiên Thiên tức giận quát.
Bùi Diệp cúi đầu mỉm cười trước ánh mắt tức giận của cô: “Khi nào em bớt giận, anh sẽ thả em ra.” Phó Thiên Thiên tiếp tục giãy giụa dưới người Bùi Diệp.
Điều khiến cô không tin được là cô đã dùng hết sức mà vẫn không thoát khỏi sự giam cầm của anh.
Trước đây cô đã biết kĩ năng của Bùi Diệp không tệ, bây giờ cô mới phát hiện anh thực sự giấu tài, thậm chí ngay cả cô cũng không đánh lại anh.
Là cô đã chủ quan.
Phó Thiên Thiên hằm hằm nhìn Bùi Diệp: “Nếu anh đã có bản lĩnh để chúng ta kết hôn mà không cần đến Cục dân chính, thì chắc anh cũng có cách để chúng ta ly hôn nhỉ?” “Cưới đã cưới rồi, lý nào lại ly hôn?” “Cái này khác với những gì chúng ta đã nói ban đầu.
Không phải anh nói là chỉ đính hôn thôi sao?” Bùi Diệp mỉm cười, thưởng thức vẻ mặt tức giận của cô, cảm thấy thật đáng yêu.
Có điều, vì sợ cô tức đến nội thương, anh liền giải thích: “Thiên Thiên, trong xã hội này, bất cứ người nào có ý đồ, chỉ cần biết đối phương chưa kết hôn là sẽ nghĩ là mình vẫn còn cơ hội.
Anh nghĩ...
Tổng giám đốc Phó luôn nghĩ mọi cách để anh và em hủy hôn, muốn sắp xếp một cuộc hôn nhân khác cho em.
Nhưng nếu hai ta đã kết hôn thì mọi chuyện sẽ khác.
Hai chúng ta là vợ chồng hợp pháp, Tổng giám đốc Phó sẽ không có cách nào sắp xếp việc kết hôn cho em nữa.” Phó Thiên Thiên cau mày.
Tuy Bùi Diệp nói cũng có lý, nhưng cô vẫn không thể chấp nhận.
“Tôi muốn anh xử lý chuyện ly hôn càng sớm càng tốt!” Bùi Diệp đảo tròn mắt.
“Thiên Thiên, bây giờ em đã là quân nhân nhỉ?” “Phải thì sao?”
“Nếu em đã là quân nhân, vậy tức là hôn nhân của chúng ta được quân đội bảo vệ.
Dù muốn ly hôn cũng phải cần cấp trên của em phê duyệt.
Sau khi xem xét, họ sẽ khuyên giải hai chúng ta.
Sau khi xác định tình cảm của chúng ta tan vỡ mới có thể chấp thuận cho hai chúng ta ly hôn.
Hơn nữa, trong quá trình khuyên giải, nếu một trong hai người không đồng ý thì sẽ không ly hôn được.” Bùi Diệp thủng thẳng nhắc nhở cô về sự thật này: “Mà anh lại không đồng ý.”
Phó Thiên Thiên: “...”