Lúc cô đi đến một khúc quanh, người nọ bất ngờ áp sát cô từ phía trước.
Ánh mắt Phó Thiên Thiên chợt lạnh đi, cô nhanh tay nắm lấy bàn tay của đối phương đang chuẩn bị tấn công mình.
Trước khi Phó Thiên Thiên dùng sức, người nọ vội kêu to: “A a a, đau đau đau, Thiên Thiên, cậu mau buông ra, là tớ, là tớ!” Giọng nói quen thuộc khiến cô lập tức buông tay.
Cô nhìn vào gương mặt quen thuộc trước mắt.
Tăng Nguyệt Nguyệt.
Mặc dù không sử dụng giác quan thứ sáu nhưng cô đã đoán được đối phương là Tăng Nguyệt Nguyệt nên cô đã giữ sức khi tấn công.
Nếu không, trong thời gian ngắn như vậy, nắm đấm của cô đã làm Tăng Nguyệt Nguyệt bị thương nặng.
Sau khi được buông ra, Tăng Nguyệt Nguyệt vui mừng nhào tới ôm chầm cô: “Thiên Thiên, thật là tốt quá, thật sự là cậu! Vừa rồi tớ đang nghiên cứu địa hình ở gần đây bỗng nhiên nhìn thấy mặt cậu, tớ còn tưởng là tớ nhìn lầm, không ngờ thật sự là cậu!” Phó Thiên Thiên nhíu mày: “Nghiên cứu địa hình?” Nhận ra mình vừa nói gì, Tăng Nguyệt Nguyệt cười ha ha.
“Là thế này, chẳng phải là có một viện bảo tàng đồ cổ ở gần đây sao? Cậu không biết đấy chứ, người quản lý của viện bảo tàng đó đột nhiên hạ chiến thư cho “Thần trộm' trên Weibo, thề cái gì mà, viện bảo tàng của họ được canh gác rất nghiêm ngặt, thần trộm tuyệt đối không vào được.
Còn nói cái gì mà, nếu thần trộm đi vào, nhất định sẽ khiến hắn một đi không trở lại.” Tăng Nguyệt Nguyệt tức tối nói: “Lời này của hắn quả thật là khiến người ta tức giận.
Uy danh của Thần trộm sao có thể bị một tên quản lý quên của một viện bảo tàng phá hỏng được chứ?” Phó Thiên Thiên: “...” Là vì người ta hạ chiến thư cho cô ấy nên cô ấy muốn ứng chiến với người ta? “Tăng Nguyệt Nguyệt, tôi hỏi cậu một việc!” Phó Thiên Thiên chợt nghiêm mặt.
Vì vẻ mặt của Phó Thiên Thiên, Tăng Nguyệt Nguyệt cũng vô thức cảm thấy lo lắng.
“Khụ, cậu muốn hỏi chuyện gì cứ hỏi, bỗng nhiên nghiêm túc như vậy làm gì? Cậu...
cậu hỏi đi!” Tăng Nguyệt Nguyệt chột dạ rụt cổ lại, không dám nhìn vào mắt cô.
Phó Thiên Thiên nhíu mày: “Sau này...
cậu định làm trộm cả đời à?” Ánh mắt của Tăng Nguyệt Nguyệt hơi thay đổi, sau đó cô cười giễu một tiếng: “Thiên Thiên, ở trong mắt cậu, tớ chỉ là một tên trộm chỉ biết trộm cắp thôi sao?” Phó Thiên Thiên không lên tiếng, nhưng biểu cảm trên mặt cô coi như là đã trả lời.
Tăng Nguyệt Nguyệt chậm rãi đáp: “Tớ đang tìm một người.” “Tìm một người? Ai?” “Cậu đã từng nghe nói đến Hải Đường Đen chưa?” Nghe thấy cái tên này, con người của Phó Thiên Thiên khẽ chuyển động.
“Cậu nói...
sát thủ Hải Đường Đen, người có hình xăm hoa hải đường màu đen trên ngực?” Tăng Nguyệt Nguyệt gật đầu: “Đúng vậy, chính là cô ta.
Người ngoài chỉ biết cô ta là một sát thủ, nhưng...
người đời lại không biết, cô ta cũng là một kẻ trộm.” Phó Thiên Thiên nhìn Tăng Nguyệt Nguyệt với vẻ nghi ngờ, chờ cô ấy nói tiếp.
“Hải Đường Đen hơi quái gở, sau khi lấy được món đồ mình muốn, cô ta sẽ giết chết chủ nhân của món đồ đó.
Vì cái chết của chủ nhân sẽ khiến người ta chú ý hơn món đồ bị mất nên sau khi nghe tin, người ngoài chỉ chú ý đến người chết mà bỏ qua món đồ bị mất.
Do đó người ngoài chỉ biết Hải Đường Đen là một sát thủ.
Thật ra, giết người chỉ là việc thứ yếu, cô ta chỉ muốn lấy được bảo vật mà thôi.” Lúc nói đến chuyện tiếp theo, Tăng Nguyệt Nguyệt nắm chặt hai tay.
“Bốn năm trước, vì ông nội của tớ có được bức thư pháp gốc của Vương Hi Chi từ thời Đường nên Hải Đường Đen đã tới nhà để trộm.
Tớ đã tận mắt nhìn thấy Hải Đường Đen giết chết ông nội tờ sau khi lấy đi bức thư pháp.” Người Tăng Nguyệt Nguyệt khẽ run lên: “Lúc ấy, cô ta đã dùng con dao rỉ máu của ông chỉ vào mũi tớ và nói: “Hận không? Muốn trả thù không? Vậy thì trước tiên phải có khả năng địch nổi tôi, tôi chờ em.” “Vì muốn trả thù cho ông nên về sau, có người của hội U Minh đến tìm tớ, tớ liền gia nhập.
Trong nhiều năm qua, để tìm kiếm tung tích của cô ta, tớ đã lấy trộm hết những bảo vật mà cô ta từng mơ ước để dụ cô ta ra
mặt.
Tớ tin rằng không có bất cứ tên đạo chích nào chịu đựng được việc món đồ mình thích bị người khác trộm đi ngay trước mặt mình.” Nói đến đây, vẻ mặt Tăng Nguyệt Nguyệt càng tức giận hơn: “Tuy nhiên mấy năm nay, tung tích của cô ta dường như biến mất không còn dấu vết.
Nhưng tớ tin rằng nếu tớ cứ ăn trộm như thế này, cô ta nhất định sẽ xuất hiện trở lại!”
Sau khi nói xong, Tăng Nguyệt Nguyệt nhìn Phó Thiên Thiên với vẻ mặt như trút được gánh nặng.
“Những năm qua, đây là lần đầu tiên tớ nói chuyện này với người khác.
Sau khi nói ra, đúng là thoải mái trong lòng.” Phó Thiên Thiên nheo mắt: “Vậy nên từ trước đến giờ cậu đi trộm, đều chỉ để dẫn dụ Hải Đường Đen ra mặt?” Tăng Nguyệt Nguyệt gật đầu: “Tớ tin rằng trong tương lai không xa, cô ta nhất định sẽ xuất hiện!” Nét mặt của Phó Thiên Thiên lộ vẻ khó nói nên lời.
“E rằng...” Phó Thiên Thiên nói rõ từng chữ: “Sau này cậu cũng sẽ không bao giờ gặp được cô ta.” Tăng Nguyệt Nguyệt kích động “Không thể nào, chỉ cần cô ta còn sống trên cõi đời này thì sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện.” Phó Thiên Thiên như có điều suy tư, cuối cùng vẫn chậm rãi lên tiếng: “Tôi nghĩ...
cậu nên biết thân phận khi còn sống của tôi.”
Tăng Nguyệt Nguyệt nhìn Phó Thiên Thiên, sau đó khẽ gật đầu: “Trước đây khi tớ đến trại trẻ mồ côi tìm cậu, tớ đã nghe nhóm anh Bùi nói rồi.”
Phó Thiên Thiên trầm ngâm một lát.
“Ba năm trước, tôi dẫn người của đội đột kích Hắc Ưng đến vịnh Đông Hải để thực hiện nhiệm vụ.
Lúc ấy có một vụ nổ xảy ra tại một cửa hàng đồ cổ bên vịnh Đông Hải.
Do hiện trường xảy ra vụ tai nạn rất gần nơi tôi đang thực hiện nhiệm vụ nên tôi đã đưa người đến hiện trường để ứng cứu.
Lúc đó, chúng tôi cứu được một người phụ nữ từ trong cửa hàng đồ cổ.
Đó là một người phụ nữ có hình xăm hoa hải đường màu đen trên ngực.”
“Sau khi được xác nhận bởi chủ cửa hàng đồ cổ và gia đình của những nạn nhân đã bị Hải Đường Đen ám sát, người phụ nữ đó thực sự là Hải Đường Đen, và chính miệng cô ta cũng thừa nhận.” Tăng Nguyệt Nguyệt kích động nắm lấy tay Phó Thiên Thiên: “Thật sao? Cậu thật sự đã gặp Hải Đường Đen sao? Bây giờ cô ta đang ở đâu?” Phó Thiên Thiên nhìn vẻ mặt kích động của Tăng Nguyệt Nguyệt, thản nhiên nói: “Cậu cũng biết đấy, vì đó là hiện trường vụ nổ, và nơi phát nổ rất gần với Hải Đường Đen nên khi chúng tôi tìm thấy cô ta, vết thương của cô ta đã rất nghiêm trọng.
Xuất phát từ lòng nhân đạo, chúng tôi vẫn đưa cô ta đến bệnh viện.”
“Có điều, trên đường đưa đến bệnh viện, cô ta đã tắt thở.
Cô ta...
đã chết rồi.”