“Thiên Thiên, cậu nói với tớ những lời này chẳng qua là muốn dỗ tớ, để tớ bỏ chuyện báo thù, để tránh bị cô ta giết trong tương lai mà thôi.
Tớ hiểu ý của cậu, nhưng...
tớ không thể không báo mối thù này được.
Ông nội tớ đã từng là người thương yêu tớ nhất.
Tớ nhất định phải trả thù cho ông!” Nói tới đây, ánh mắt Tăng Nguyệt Nguyệt đầy căm hận.
Phó Thiên Thiên cau mày: “Tôi không lừa cậu.
Hơn nữa, tôi cũng không cần thiết phải lừa cậu.” Tăng Nguyệt Nguyệt đột nhiên giống như bị kích thích, hét lên với Phó Thiên Thiên chẳng khác gì một người điên: “Không, cậu lừa tớ! Cậu đang lừa tớ! Hải Đường Đen tài giỏi như vậy, làm sao có thể đã chết được! Tới tuyệt đối sẽ không tin lời câu nói: Thiên Thiên, lần đầu tiên tớ nói chuyện của mình cho người khác biết, tớ coi cậu là người mà tớ tin tưởng nhất, nhưng cậu lại lừa tớ! Cậu thật sự khiến tớ quá thất vọng!” Phó Thiên Thiên càng nhíu chặt đôi lông mày.
“Tôi không cần phải nói dối cậu về việc này.
Vì lý do có đội đột kích Hắc Ung trong đó nên chuyện năm ấy không tiện công khai với bên ngoài.
Tuy nhiên, bên quân đội có hồ sơ lưu trữ ảnh chụp hiện trường và các chứng cứ tại hiện trường.
Nếu cậu không tin thì có thể đi kiểm chứng.
Chẳng phải cậu cũng có anh họ ở trong quân đội sao? Cậu có thể thoải mái nhờ anh ta đi kiểm tra.” Phó Thiên Thiên điềm tĩnh nói: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì chuyện đó xảy ra vào ngày mùng 6 tháng 5.
Lúc cậu nhờ anh họ cậu kiểm tra, cứ trực tiếp tra những vụ việc của ngày này là được.” “Không thể nào, không thể nào.
Cô ta vẫn còn sống, tớ muốn tự tay giết cô ta để trả thù cho ông nội tớ! Vì thể hiện tại nhất định cô ta vẫn đang còn sống.” Tăng Nguyệt Nguyệt đang kích động nên dường như không nghe thấy những lời nói của Phó Thiên Thiên.
Phó Thiên Thiên hít một hơi thật sâu.
“Phải trái đúng sai, chỉ cần cậu tra hồ sơ của ngày hôm đó là biết được kết quả, và cũng biết rốt cuộc tôi có lừa cậu hay không.” Tăng Nguyệt Nguyệt nghiến răng: “Được, tớ sẽ đi kiểm tra, tớ sẽ đi kiểm tra ngay bây giờ.
Nếu không có tài liệu của ngày hôm đó thì có nghĩa là cậu đã lừa dối tớ.” Nói dứt lời, Tăng Nguyệt Nguyệt bực tức rời đi.
Phó Thiên Thiên nhìn theo nhưng không gọi cô ấy lại.
Ngày mùng 6 tháng 5 ấy lại đúng là ngày trại trẻ mồ côi xảy ra hỏa hoạn hơn mười năm trước, cho nên Phó Thiên Thiên nhớ rất rõ, sẽ không nhầm được.
Nếu Tăng Nguyệt Nguyệt đi tra hồ sơ tư liệu của ngày đó thì chắc chắn sẽ tra ra được.
Có điều, sau khi tra được tư liệu, có lẽ cô ấy sẽ suy sụp một thời gian.
Suy cho cùng...
cô ấy cố gắng nhiều năm như vậy là để có thể tự tay đâm chết hung thủ đã sát hại ông nội mình.
Vậy mà hung thủ đó đã chết vào ba năm trước, sợ rằng cô ấy nhất thời không chấp nhận được hiện thực này.
Nghĩ tới đây, Phó Thiên Thiên thở dài, đi đến ven đường.
Cô vừa định bắt một chiếc xe để đến bệnh viện thì di động của cô đổ chuông.
Là cuộc gọi của vệ sĩ thuộc đội vệ nhà họ Bùi đang ở nhà họ Phó.
Cô bắt máy: “Alô.” “Alô, mợ chủ.” “Có chuyện gì?” Giọng nói của vệ sĩ hơi gấp gáp: “Là thế này, cô Hai đột nhiên ngã từ trên sofa xuống sàn, hiện đang bảo là bị gãy xương, muốn nhập viện để chữa trị.” Ngã từ trên ghế sofa xuống sàn.
Nếu Phó Thiên Thiên nhớ không nhầm thì bên cạnh sofa có trải thảm.
Gãy xương? Nhập viện để chữa trị? Nghe xong những lời này, đôi mắt Phó Thiên Thiên lạnh lùng nheo lại.
“Giờ cô ta đang ở đâu?” “Cô ấy vẫn đang ở trước mặt chúng tôi.
Vì cô ấy nói rằng nếu chúng tôi chạm vào cô ấy, cô ấy sẽ tố cáo là chúng tôi đã đẩy cô ấy ngã.” Ha, còn muốn học người khác trò ăn vạ! Phó Thiên Thiên: “Gọi video cho tôi.”
“À, vâng!” Sau khi cúp máy, vệ sĩ nhanh chóng gọi video.
“Mợ chủ!” Phó Thiên Thiên nói với vẻ mặt lạnh tanh: “Ừ, chữa camera vào Phó Linh Nguyệt.” Khi camera chĩa thẳng vào Phó Linh Nguyệt, cô ta nhìn Phó Thiên Thiên với vẻ mặt đau đớn.
“Phó Thiên Thiên, không phải là tôi không muốn quét dọn nhà.
Nhưng mà chân tới bây giờ rất đau, sợ là đã bị nứt xương.
Với lại, vai của tôi cũng không thể cử động được, e rằng đã bị gãy xương rồi.” Nhìn dáng vẻ đáng thương của Phó Linh Nguyệt trong màn hình, Phó Thiên Thiên hừ nhạt một tiếng.
“Phó Linh Nguyệt, cô biết trông cô lúc này giống cái gì không?” “Giống cái gì?” Phó Linh Nguyệt lúng túng hỏi.
“Giống thằng hề trong rạp xiếc.” “Cô! Cô bảo ai là thằng hả?” Phó Thiên Thiên dửng dưng đáp: “Cô vừa mới nói là cánh tay phải của cô không cử động được, bây giờ lại cử động được rồi à?” Bên kia đầu dây, Phó Linh Nguyệt liền sực tỉnh, vội vàng buông cánh tay của mình vừa nâng lên chỉ vào Phó Thiên Thiên về vị trí cũ.
Sau đó, vẻ mặt cô ta càng thêm đau đớn.
“Ôi, tay của tôi, vừa rồi cử động một chút mà bây giờ càng khó chịu hơn! Không được rồi, tôi phải đến bệnh viện.
Nếu không cánh tay này của tôi có lẽ sẽ bị hỏng mất.” Phó Linh Nguyệt không ngừng kêu đau.
Phó Thiên Thiên cười khẩy: “Phó Linh Nguyệt, tôi chỉ cho cô thời gian bảy ngày, đúng bảy ngày.
Nếu cô không quét dọn nhà họ Phó cho xong thì bắt đầu từ ngày mai, toàn bộ thẻ tín dụng của cô sẽ bị khóa.
Còn cô...
cũng phải dọn ra khỏi nhà họ Phó.”
“Cái gì?” Phó Linh Nguyệt ngồi bật dậy, giọng nói the thé.
Cô ta kích động giật lấy di động trong tay vệ sĩ bằng cánh tay phải mà khi nãy cô ta nói là đã bị gãy xương: “Phó Thiên Thiên, cô tưởng mình là ai? Khóa thẻ của tôi, đuổi tôi ra khỏi nhà họ Phó? Cho dù có muốn làm thế thì ba và ông nội cũng sẽ không đồng ý đâu!” Nét mặt Phó Thiên Thiên càng lạnh lùng hơn: “Nhà họ Phó đứng tên tôi, tôi muốn đuổi ai thì đuổi.
Hiện tại, tôi là cổ đông lớn nhất của Tập đoàn Phó thị, e rằng tôi vẫn có quyền hạn khóa thẻ của cô đấy.
Nếu không tin, cô có thể thử xem.” “Cô, cô không thể làm như vậy được.
Nói sao đi nữa...
nói sao đi nữa, tôi cũng là em gái của cô! Cô không thể đối xử với tôi như thể được!” Phó Linh Nguyệt tức giận trách cứ.
“Em gái? Cô đang muốn nhắc tôi, rằng cô là con gái của người đàn bà đã hại chết mẹ tôi sao?” Lúc nói câu này, cả người Phó Thiên Thiên toát ra hơi thở âm u khiển Phó Linh Nguyệt run rẩy.
Phó Linh Nguyệt vừa rồi hãy còn đang nằm yên trên sàn nhà, đột nhiên bò dậy ngay tức thì: “Chẳng...
chẳng phải chỉ là quét dọn nhà họ Phó thôi sao, tôi quét là được chứ gì?” Vẻ nguy hiểm trong mắt Phó Thiên Thiên biến mất phần nào: “Làm vậy từ sớm có tốt hơn không.
Nếu đã đứng lên được rồi thì tiếp tục quét dọn đi.
Trước mười giờ tối hôm nay, không được phép nghỉ ngơi.” “Gì cơ? Mười giờ...” Phó Linh Nguyệt cất giọng the thé, đang định phản đối thì bỗng nhìn thấy sắc mặt của Phó Thiên Thiên, bèn gật đầu đáp: “Được, mười giờ thì mười giờ.” So với việc ngủ ngoài đường, không xu dính túi thì quét dọn vệ sinh vẫn đỡ hơn.
Cô ta vẫn nên đi lau dọn vậy, dù sao cũng chỉ có vài ngày mà thôi.
Sau cuộc gọi video, Phó Thiên Thiên đi đến bệnh viện.
Khi cô vừa mới tới của phòng bệnh của Bùi Diệp, một người bất ngờ từ trong phòng bệnh của anh đi ra.