Lát nữa tôi còn phải đưa Thiên Thiên về.” Đường Kinh Hành thất vọng ra mặt.
Nhưng Phó Thiên Thiên lại nói: “Đấu gì cơ?” Đường Kinh Hành lập tức “chào hàng” với cô: “Em dâu, để tôi nói cho em nghe, đó là một trò chơi chiến đấu rất được khen ngợi.
Các nhân vật có thể đánh với nhau...” Dưới sự dụ dỗ của Đường Kinh Hành, Phó Thiên Thiên đã tò mò đi theo ba người đến một câu lạc bộ gần nhà hàng.
Sau đó, bọn họ yêu cầu ba máy chơi game giống như máy vi tính, rồi chia ra đăng nhập vào tài khoản của ba người.
Bởi vì thời gian ba người chơi game này gần như nhau nên cấp bậc tài khoản của họ cũng giống nhau.
Phó Thiên Thiên muốn chơi game mà Đường Đình Hành đã nói, tất nhiên là Bùi Diệp đã nhường cho cô tài khoản của anh, còn mình ngồi sau chơi cùng cô.
Phó Thiên Thiên ngồi xuống, Bùi Diệp đứng sau lưng cô.
Anh cúi đầu vòng hai cánh tay qua vai cô, sau đó gõ bàn phím để đăng nhập tài khoản và mật khẩu của mình vào phần mềm trò chơi.
Lúc anh nhập mật khẩu tài khoản cho cô, động tác của hai cánh tay như đang ôm cô trước ngực, tuy đây không phải là một cái ôm thực sự.
Phó Thiên Thiên cũng không cảm thấy hành động này của Bùi Diệp có gì sai.
Huống hồ, cô và anh đã là vợ chồng hợp pháp, thế nên lại càng không nghĩ ngợi gì.
Mặc dù Phó Thiên Thiên rất quen thuộc với máy vi tính nhưng lại rất xa lạ với trò chơi này nên chỉ có thể ngồi nghệ mặt trước máy vi tính.
Cô ngẩng đầu lên nhìn sườn mặt của Bùi Diệp: “Cái này phải làm thế nào?” Bùi Diệp khoác một tay lên ghế của cô, một tay đặt lên con chuột hoặc bàn phím để giới thiệu quy tắc trò chơi cho cô.
Hai người kia ngồi bên cạnh nhìn Bùi Diệp và Phó Thiên Thiên gần như trở thành đôi song sinh dính sát vào nhau thì cảm thấy bị tra tấn vô hạn.
Hai người này khoe tình cảm trước mặt hai kẻ cô đơn bọn họ, thực sự là quá đáng.
Cuối cùng, Trang Danh Sĩ và Đường Kinh Hành đành phải quay đầu nhìn đi nơi khác.
Sau khi Bùi Diệp giới thiệu xong về quy tắc trò chơi cho Phó Thiên Thiên, bọn họ mới quay đầu lại.
Đường Kinh Hành: “Em dâu à, bây giờ em đã biết luật chơi, chúng ta có thể đánh rồi chứ?” Trang Danh Sĩ hơi lo lắng nhìn Bùi Diệp: “Lão Nhị, vợ cậu mới làm quen với game này, hay là cậu chơi trước một ván cho cô ấy xem để cô ấy học hỏi.
Đợi sau khi cô ấy xem xong hẵng để cô ấy đánh với chúng tôi.” Bùi Diệp mỉm cười nhìn Phó Thiên Thiên đang háo hức muốn chiến đấu, nói: “Không cần đâu, cứ để Thiên Thiên chơi đi, tôi ở bên cạnh chỉ huy.” Đường Kinh Hành liền cười nhạo Trang Danh Sĩ: “Lão Đại, lão Nhị đã nói vậy rồi, cậu đừng ở đó lo vớ lo vẩn nữa.
Cùng lắm thì lát nữa chúng ta nhẹ tay là được.” Trang Danh Sĩ nhún vai: “Được, nếu đã chuẩn bị xong thì chúng ta bắt đầu thôi!” Vừa nhắc đến bắt đầu, ánh mắt Phó Thiên Thiên lập tức thay đổi, trở nên cực kỳ nghiêm túc.
Trang Danh Sĩ, Đường Kinh Hành và Phó Thiên Thiên đưa ra yêu cầu muốn PK cùng lúc, hệ thống chọn ngẫu nhiên Phó Thiên Thiên và Đường Đình Hành bắt đầu PK trước.
Đường Kinh Hành nhìn sang Phó Thiên Thiên với vẻ mặt đắc ý: “Em dâu à, lát nữa lúc đánh, tôi nhất định sẽ nương tay, em cứ yên tâm nhé.” Phó Thiên Thiên liếc xéo anh ta, lạnh lùng nói: “Khỏi cần!”
Đường Kinh Hành: “...” Anh ta vốn dĩ muốn nương tay với người đẹp, nhưng Phó Thiên Thiên không chấp nhận thì thôi.
Nghĩ tới đây, anh ta thẩm tính toán rằng lát nữa nhất định phải đánh cho tài khoản của cô thua tan tác.
Dù sao thì chính cô đã nói không cần anh ta nương tay mà.
Sau đó, ngón tay Đường Kinh Hành lướt nhanh trên bàn phím, nhân vật của anh ta trong máy tính đã ở trên sàn đấu cùng nhân vật của Phó Thiên Thiên.
Lúc mới bắt đầu, Phó Thiên Thiên chưa quen với trò chơi nên nhân vật của cô liên tục lùi lại khi bị Đường Kênh Hành dồn dập tấn công mạnh.
Đúng lúc này, Bùi Diệp ngồi sau lưng liền nhắc cô: “Phím * để ngăn cản thể tấn công, di chuyển sang phải để tránh đòn tấn công.
Phím * là tấn công, ấn phím * để tấn công liên tục, di chuyển về phía sau.
Phím *** là tung đòn mạnh.” Phó Thiên Thiên làm theo những lời Bùi Diệp nói, nhân vật của Đường Kinh Hành ở trên màn hình liên tục lùi về phía sau.
Thấy mình sắp rơi vào tình thế bất lợi, Đường Kinh Hành liền bỏ chạy.
“Ơ kìa, lão Nhị, không được! Cậu không thể chỉ huy nữa, có phải là tôi đánh với cậu đầu, cậu nói nhiều thể làm gì?” Bùi Diệp: “...” Trang Danh Sĩ: “...” Chẳng phải vừa rồi chính Đường Kinh Hành đã yêu cầu Bùi Diệp chỉ huy, còn Phó Thiên Thiên thao tác sao? Có điều không ngờ Phó Thiên Thiên lại phản ứng nhanh như vậy, thế mà lại có thể phối hợp với chỉ dẫn của Bùi Diệp, do đó mới có thể đánh cho Đường Kinh Hành thua xiểng liểng.
Phó Thiên Thiên liếc nhìn Đường Kinh Hành với ánh mắt chế giễu, cất lời mà không quay đầu lại: “Cho dù không có sự chỉ huy của anh ấy thì một mình tôi cũng có thể đánh bại được anh.” Bùi Diệp hơi nhướng mày, sau đó không giúp đỡ cô nữa.
Vì anh tin tưởng vào thực lực của cô.
Sau khi không còn sự hỗ trợ của Bùi Diệp, Phó Thiên Thiên hai lần mắc sai lầm, để Đường Kinh Hành tưởng rằng anh ta nắm chắc phần thắng, lập tức tung đòn mạnh nhất, có ý định khóa chặt cô.
Không ngờ anh ta còn chưa thực hiện được thì cô đột nhiên tránh khỏi đòn tấn công của anh ta.
Và trong lúc thời gian ra đòn mạnh nhất của Đường Kênh Hành còn chưa khôi phục, cô đã nhân cơ hội tấn công anh ta.
Không những thế, đòn tấn công của Phó Thiên Thiên càng lúc càng mạnh, càng lúc càng dữ dội.
Thấy cột máu nhân vật của mình trên màn hình dần dần bị rút ngắn, Đường Kinh Hành chợt thay đổi sắc mặt.
Sao...
sao lại như vậy? Tại sao...
không có sự hỗ trợ của Bùi Diệp mà Phó Thiên Thiên vẫn có thể tấn công mạnh như thế: Thậm chí...
cô còn đánh anh ta không còn sức để đánh trả.
Đường Kình Hành chuẩn bị dùng tuyệt chiêu của mình để phản đòn thì bỗng nhiên nhân vật của Phó Thiên Thiên tấn công kịch liệt vào nhân vật của anh ta.
Cột máu nhân vật của anh ra đang nhanh chóng tụt xuống với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Đường Kinh Hành còn chưa tung ra tuyệt chiêu, trên màn hình đã hiện lên dòng chữ: Game over.