Mà cô cũng chỉ vừa mới quen với trò chơi vào năm phút trước.
Chỉ vẻn vẹn có năm phút, cho dù đã quen thuộc với thế tấn công thì cũng không thể nhanh như thế, chứ đừng nói đến việc ngón tay còn phải gõ thuần thục trên bàn phím để điều khiển nhân vật trong game.
Trước đó, Phó Thiên Thiên chiếm được ưu thể là nhờ có Bùi Diệp ở bên hỗ trợ chỉ huy, nhưng sau đó Bùi Diệp đã không nhắc cô nữa.
Dù ở phương diện nào, Phó Thiên Thiên cũng không thể đánh thắng được anh ta mới phải.
Song thực tế trước mắt đã nói cho Đường Kính Hành biết là có thực sự đã thắng anh ta.
Hơn nữa, còn thẳng rất đẹp, đánh cho anh ta thua thê thảm.
Sao lại như vậy? Sao có thể như vậy? Sau khi ôm đầu rên lên đau đớn, Đường Kinh Hành lập tức đổ tội cho Bùi Diệp.
“Lão Nhị, lão Nhị, nhất định là cậu, nhất định là cậu lại nhắc em dâu, có phải không?” Càng nghĩ càng cảm thấy không thể.
Nếu không phải nhờ Bùi Diệp chỉ huy, làm sao Phó Thiên Thiên có thể thắng được anh ta? Nhất định là Bùi Diệp đã ăn gian.
Bùi Diệp thờ ơ liếc Đường Kinh Hành: “Vừa rồi tôi vẫn luôn ngồi sau lưng Thiên Thiên, không hề lên tiếng, làm sao giúp cô ấy được?” Trên thực tế, Bùi Diệp cũng rất hoài nghi, làm sao Phó Thiên Thiên lại thắng được Đường Kinh Hành.
Phải nói rằng ở phương diện nào, vợ anh cũng mang đến cho anh niềm vui bất ngờ.
Đường Kình Hành: “...” Anh ta nghiến răng nghiến lợi: “Nhất định là hai người có ám hiệu gì đó, hoặc là cậu nói nhỏ chỉ đủ để hai người nghe thấy.
Dù sao thì tôi không thể thua được.” Trang Danh sĩ ngồi ở bên cạnh mỉm cười tao nhã, đưa ra đề nghị: “Chi bằng tôi với em dâu đấu một trận.
Đến lúc đó, thực lực thật sự của em dâu thế nào, chẳng phải chỉ liếc mắt một cái là nhìn ra được sao?” Hai mắt Đường Kinh Hành sáng lên: “Đúng, để lão Đại đầu với em dâu, cứ quyết định vậy đi! Lần này tôi phải đứng sau lưng em dâu, để xem Bùi Diệp làm sao còn ăn gian hỗ trợ cho em dâu nữa.” Nói rồi, Đường Kình Hành chuyển một cái ghế đến ngồi sau lưng Phó Thiên Thiên..
Bùi Diệp không có ý kiến gì, Phó Thiên Thiên cũng chẳng buồn nhìn anh ta lấy một cái.
Có điều, khi anh ta định đến gần cô, cô liền đá vào chân chiếc ghế của anh ta ra xa hơn.
Cô không thích đàn ông lạ đến gần mình.
Nói một cách chính xác thì ngoài Bùi Diệp ra, cô không thích người nào tới gần mình như vậy.
Khi trận chiến giữa Phó Thiên Thiên và Trang Danh Sĩ bắt đầu trên màn hình, Đường Kênh Hành nhìn chằm chằm vào Bùi Diệp và Phó Thiên Thiên, để phòng hai người có bất cứ sự trao đổi nào bằng hành động và ánh mặt trong trận chiến.
Trong lúc Đường Kinh Hành dán mắt nhìn Phó Thiên Thiên và Bùi Diệp, hai người họ cũng chỉ một người thao tác máy vi tính, một người ở bên cạnh xem trận đấu, giữa hai người hoàn toàn không có sự trao đổi.
Khoảng ba phút sau, Đường Đình Hành đang hăng say nhìn hai người Bùi, Phó thì âm thanh báo kết thúc trò chơi trong máy vi tính đột ngột vang lên.
Trò chơi đã kết thúc? Đường Kính Hành hớn hở ngẩng đầu lên.
Anh ta đang nghĩ bụng, đúng là không có sự chỉ huy của Bùi Diệp, Phó Thiên Thiên đã thua nhanh chóng.
Xem kìa, cô đã thua rồi.
Nhưng khi nhìn vào màn hình trận đấu giữa Phó Thiên Thiên và Trang Danh Sĩ rồi thấy kết quả trận đấu thì anh ta lập tức ngay cả người.
Anh ta đã bỏ kha khá tiền vào trò chơi để mua rất nhiều trang bị nên mới được thăng cấp ngang hàng Bùi Diệp và Trang Danh Sĩ.
Nhưng nếu bàn về thực chiến thì anh ta không thể bằng được hai người họ.
Vì thế, nếu chọn ai thắng thì Đường Kinh Hành phải chọn Trang Danh Sĩ.
Suy cho cùng Phó Thiên Thiên cũng chỉ là “lính mới”, Trang Danh Sĩ giàu kinh nghiệm thực chiến, sao có thể không đánh thắng được cô? Có điều, thượng để lại thích đùa vậy đấy.
Phó Thiên Thiên không chỉ đánh thắng Trang Danh Sĩ mà còn đánh thắng với tốc độ nhanh hơn vừa rồi đã đánh bại Đường Kinh Hành.
Đây là khái niệm gì? Lúc này, ánh mắt Đường Đình Hành nhìn Phó Thiên Thiên đã mang theo cảm xúc khó diễn tả bằng lời.
“Tôi nói này em dâu, em...
em làm thế nào mà thắng được lão Đại vậy?” Phó Thiên Thiên nhíu mày nhìn anh ta: “Chẳng phải chỉ làm theo những gì Bùi Diệp dạy tôi khi nãy thôi sao, cứ ấn những nút đó, đơn giản lắm.” Đường Kình Hành: “...” Đơn giản lắm?
Cô có biết rằng cái gọi là “đơn giản” mà cô vừa nói, hầu hết những người chơi trò này, muốn chơi đến cấp bậc này của cô đã phải tốn bao nhiêu thời gian và tinh thần, sức lực không? Cô lại còn nói là chiến đấu đơn giản
lám.
Vẻ mặt Đường Kinh Hành khi nhìn Phó Thiên Thiên đã như thể đang nhìn quái vật.
Nhưng cô vẫn là một quái vật xinh đẹp.
Trước kia, Đường Kinh Hành luôn cảm thấy Bùi Diệp dị thường, bây giờ mới thấy vợ của Bùi Diệp càng dị thường hơn.
Còn Bùi Diệp đã nhìn ra được là Phó Thiên Thiên sẽ thắng Trang Danh Sĩ.
Không phải vì cô đã hiểu rõ trò chơi, mà bởi hành động tác chiến bản năng của cô.
Trước đây cô là đội trưởng đội đột kích Hắc Ưng, thực tế không biết đã lăn xả chiến đấu với bao nhiêu tội phạm.
Làm thế nào để tránh đòn tấn công, thậm chí là tiến hành tấn công như thế nào đều là phản ứng bản năng của cô.
Khả năng tác chiến của Phó Thiên Thiên hoàn toàn dựa trên kinh nghiệm thực chiến trước kia của cô, nó khác hẳn với những người chỉ biết bàn luận việc dụng bình trên giấy như Trang Danh Sĩ và Đường Kinh Hành.
Kết quả trận đấu tay đôi trong game đã kết thúc bằng chiến thắng của Phó Thiên Thiên.
Đường Kình Hành là một người rất hay rủ rê.
Trong thời gian sau đó, anh ta lại rủ rê Phó Thiên Thiên cùng tổ đội với bọn họ để chiến đấu.
Bởi vì một đội cần phải có năm người nên sau khi bốn người lập thành một đội, bọn họ lại lên kênh Thế giới kêu gọi một thành viên nữa.
Tại hiện trường trong câu lạc bộ, nhờ sự chỉ huy của Phó Thiên Thiên, tốc độ của cả đội quả là đã sắp khiến người ta hoa cả mắt.
Thường thì một trận chiến kéo dài gần nửa tiếng, nhưng đội của Phó Thiên không cần đến mười phút đã kết thúc trận chiến.
Đội của đối phương bị đánh thua tan tác, có một dạo bọn họ còn nghi ngờ rằng có phải mình quá kém nên không phù hợp với trò chơi này không? Còn thành viên được rủ trên kênh Thế giới tham gia vào đội của Phó Thiên Thiên vẫn đang ở trong rừng khi cả đội đã thắng.
Người đó vừa mới đánh được mấy con quái vật thì đột nhiên trên màn hình xuất hiện hình ảnh trò chơi đã kết thúc, đội của họ đã thắng, thế là người này ôm vẻ mặt “Tôi là ai, tôi đang ở đâu”.
Thành viên đó lập tức nói trên khung đối thoại của các thành viên: Các vị đại thần, xin được ôm đùi, sau nãy dẫn tôi chơi cùng với! Nhưng vừa nói xong thì nhóm người Phó Thiên Thiên đã đồng loạt thoát khỏi tổ đội.
Khi Phó Thiên Thiên và Bùi Diệp vừa mới ra khỏi câu lạc bộ, điện thoại di động của cô bỗng đổ chuông.
Cô nhìn thoáng qua dãy số hiển thị trên màn hình, sắc mặt hơi thay đổi rồi nhận cuộc gọi.
Phó Thiên Thiên vừa mới nghe máy, một giọng nữ rất kỳ quái vang lên từ đầu dây bên kia: “Tử Xa, đã lâu không gặp!”