Bạch Khẩu không thể nào sống sót sau khi bị đâm trúng, nhưng cô ta thực sự vẫn còn sống.
Điều này khiến Phó Thiên Thiên hết sức nghi ngờ.
Nếu nhát dao cô đâm Bạch Khấu trước đây không lấy mạng được cô ta, sợ rằng...
còn có một cách giải thích khác.
Phó Thiên Thiên nhớ là Bạch Khẩu không bao giờ khám sức khỏe cùng cô, cô ta cũng không bao giờ cho cô xem báo cáo kiểm tra sức khỏe của cô ta.
Hồi đó, cô còn trêu chọc Bạch Khẩu rằng không phải là vì cơ quan nội tạng của cô ta bị dị dạng đấy chứ.
“Tôi chưa chết, có kinh ngạc lắm sao?” Bạch Khấu cười nhẹ và hỏi.
Phó Thiên Thiên lạnh giọng, đoán: “Vị trí trái tim của cô không nằm ở bên trái.” Đây không phải là câu hỏi, mà là câu khẳng định.
Bởi lẽ từ trước đến nay cô luôn tự tin với kỹ năng của mình.
Nếu Bạch Khấu chưa chết thì chỉ có một lý do, trái tim của cô ta không nằm bên ngực trái như người bình thường.
Đầu dây bên kia, Bạch Khấu khẽ cười thành tiếng: “Quả nhiên là Tử Xa nổi tiếng, không ngờ cô lại đoán ra được nhanh như vậy.
Tôi còn muốn mượn gió bẻ măng, nhưng xem ra bây giờ tôi không cần thừa nước đục thả câu' nữa rồi.” “Cô đang ở đâu?” Phó Thiên Thiên nhìn về phía Bùi Diệp, anh liền hiểu ý, lấy điện thoại di động của mình ra, bắt đầu dùng mạng của Tập đoàn Bùi thị để kiểm tra địa chỉ GPS mà Bạch Khấu đang thực hiện cuộc gọi.
Nhưng Bạch Khấu lại cười đáp: “Tất nhiên là tôi ở cùng một thành phố với cô rồi.
Cô không cần phải tốn công tra địa chỉ của tôi.
Bởi vì...
chúng ta sẽ nhanh chóng gặp lại thôi.
Tôi gọi cuộc điện thoại này chỉ muốn tặng trước cho người bạn cũ là cô, một bất ngờ thú vị.” Dứt lời, cô ta liền cúp máy.
Bùi Diệp vừa mới kết nối thiết bị đầu cuối của công ty viễn thông qua mạng của công ty, lúc chuẩn bị định vị địa chỉ của Bạch Khẩu thì cô ta lại bất ngờ cúp máy khiển tín hiệu bị ngắt đột ngột, cũng để mất dầu của cô ta.
Bây giờ Bạch Khẩu đã sống lại nên cô ta càng cẩn thận hơn trước kia.
Cô ta biết họ sẽ tra địa chỉ GPS của di động của cô ta nên cô ta đã nhanh chóng cúp máy.
Sau khi điện thoại bị ngắt, Phó Thiên Thiên nhìn Bùi Diệp.
Anh cau mày, lắc đầu với cô.
Câu trả lời của Bùi Diệp nằm trong dự đoán của cô.
Cô nhìn dãy số trong điện thoại một lần nữa, đó không phải là một dãy số bình thường mà được gọi qua đường dây đặc biệt.
Với thủ đoạn của Bạch Khẩu, Bùi Diệp muốn cũng không tra được dấu vết gì.
“Cô ta nói gì?” Bùi Diệp lo lắng nhìn cô.
Sắc mặt Phó Thiên Thiên hơi nặng nề: “Cô ta nói...
tôi và cô ta...
sẽ nhanh chóng gặp lại.
Cô ta còn nói...
là mình đang ở Vân Thành.” “Nếu như cô đang ở Vân Thành, muốn tra danh tính của cô ta cũng dễ thôi.
Anh sẽ cho người lắp đặt skynet khắp nơi ở Vân Thành, chắc hẳn sẽ nhanh chóng tra ra được tung tích của cô ta.” Nói tới đây, Bùi Diệp liền gọi điện thoại cho Hà Minh, bảo anh ta đi điều tra việc này.
Hành động của anh khiến Phó Thiên Thiên cảm thấy ấm áp trong lòng.
Mặc dù bản lĩnh của Bùi Diệp rất cử nhưng Phó Thiên Thiên đoán rằng anh vẫn sẽ không tra ra được tung tích của Bạch Khẩu.
Nếu Bạch Khẩu đã cả gan gọi điện thoại cho cô thì cô ta đã chuẩn bị kỹ càng.
Phó Thiên Thiên nắm chặt hai tay, lòng dâng lên nỗi căm hận.
Bất kể Bạch Khấu trở lại bằng cách nào, cô nhất định phải tống cô ta vào địa ngục để an ủi vong linh trên trời của mấy chục đồng đội của cô.
Trang Danh Sĩ và Đường Kinh Hành lần lượt vào phòng vệ sinh một lúc nên không biết chuyện cô nhận một cuộc điện thoại khi nãy.
Thấy hai người đứng ngoài của câu lạc bộ chờ họ, Đường Kinh Hành vui vẻ đi tới.
“Phải rồi, lão Đại, những vệ sĩ kia của cậu đầu? Gọi họ ra đây đi.” Đường Kênh Hành cười tủm tỉm nhắc Trang Danh Sĩ ở bên cạnh.
Trang Danh Sĩ: “...” Vốn dĩ Phó Thiên Thiên vừa mới chơi trò chiến đấu online với họ, Trang Danh Sĩ nghĩ bụng hẳn là cô đã quên mất chuyện kia, chỉ cần cô không chủ động nhắc đến, anh ta cũng sẽ không chủ động nhắc tới.
Nhưng bên cạnh anh ta lại cứ có một gã đồng đội ngu như lợn, rõ thật là nói chuyện không nên nói.
Rõ ràng là nhìn thấy vẻ mặt không tình nguyện của anh ta, vậy mà còn cố ý nhắc đến điều này.
Còn Phó Thiên Thiên sau khi nghe Đường Kình Hành nói đến chuyện vệ sĩ bèn nhìn anh ta với ánh mắt cảm ơn, sau đó nhìn Trang Danh Sĩ với ánh mắt mong đợi.
Trang Danh Sĩ thấy vậy là biết không tránh được lần này, chỉ có thể thầm kêu gào thảm thiết cho những vệ sĩ của mình.
Chưa kể đến việc Bùi Diệp còn đang đứng cạnh Phó Thiên Thiên.
Cho dù anh ta không nể mặt Phó Thiên Thiên thì cũng phải nể mặt Bùi Diệp.
Trang Danh Sĩ đáp: “À, bọn họ đang ở dưới lầu.
Trong lúc chúng ta xuống lầu, tôi sẽ gọi điện thoại bảo họ tập hợp.” Trang Danh Sĩ là một người giữ lời.
Quả nhiên, anh ta đã gọi điện cho các vệ sĩ khi đi xuống lầu, bảo họ chuẩn bị sẵn sàng.
Đến khi nhóm Bùi Diệp xuống lầu, những vệ sĩ đó đã tập trung đông đủ và đợi ở bãi đất trống bên cạnh câu lạc bộ.
Từ xa, bọn họ đã nhìn thấy những vệ sĩ đứng cùng nhau ở đó.
Đường Kình Hành vui vẻ đi tới.
Khi Phó Thiên Thiên vẫn chưa nhìn thấy các vệ sĩ đó mà chỉ trông thấy bóng lưng của họ, cô đã cảm thấy một trong số họ có vóc người khá quen quen.
Tới khi đi đến trước mặt họ và nhìn thẳng vào mặt người đó, bấy giờ cô mới phát hiện hăn...
đúng là người mà cô rất quen - Cao Thống.
Thế mà lại là Cao Thắng! Không ngờ Cao Thống lại không làm quân nhân mà ra ngoài làm vệ sĩ cho người ta.
Khi Cao Thống nhìn thấy Phó Thiên Thiên và Bùi Diệp xuất hiện, sắc mặt hắn liền thay đổi.
Hắn vẫn còn nhớ mình đã có thái độ rất tệ đối với hai người khi hắn còn là sĩ quan quân đội.
Hiện tại bỗng nhiên nhìn thấy hai người họ, Cao Thống không khỏi ngớ người.
Tại sao hai người này lại đi cùng với người đã thuê hẳn là Trang Danh Sĩ?
Thấy ánh mắt của Phó Thiên Thiên dừng lại trên mặt Cao Thắng, Bùi Diệp hơi nhếch mày, như cười như không mà rằng: “Tôi còn tưởng là ai, thế mà còn có cả người quen cũ.
Trung tá Cao, à không, trung sĩ Cao.
À, cũng không phải, hình như trước đây trung sĩ Cao đã xuống làm binh sĩ bình thường.
Không ngờ bây giờ anh lại đi làm vệ sĩ.
Quân đội có biết chuyện này không?”