Heidi nở nụ cười nhạt nhẽo thường ngày: “Chỉ là một mắt kính áp tròng thôi mà, tôi vẫn còn mắt kính áp tròng dự phòng khác, không có gì đáng ngại.” “Vậy thì tốt.” Phó Thiên Thiên vứt tờ giấy vừa lau tay xong vào trong thùng rác, sau đó đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Sau khi Phó Thiên Thiên rời đi, khoảnh khắc Heidi ngẩng đầu lên, trong chiếc gương trước bồn rửa tay, đôi mắt cô ta toát ra ánh sáng lạnh lẽo.
Lời nhắc nhở vừa rồi của Phó Thiên Thiên khiến Heidi lại nhớ đến chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay, lòng cô ta dâng lên lửa giận.
Máy quay nano mini là thứ được cấy trên lông mi Corwen, người khác rất khó phát hiện nó.
Hơn nữa, trước đó cô ta đã đặc biệt bảo Corwen chuẩn bị tốt máy quay nano mini này và còn nhắc tất cả mọi người, không cho phép thảo luận đến bất cứ điều gì về máy quay.
Kết quả là...
máy quay đó vẫn bị mất.
Cô ta luôn có linh cảm rằng nó đã bị Phó Thiên Thiên lấy đi.
Nhưng hôm nay Phó Thiên Thiên hoàn toàn không tiếp xúc gần với Corwen.
Về phần Ngô Danh, lúc đó anh ta đang ở bên ngoài Trung tâm khoa học kỹ thuật, càng không thể chạm vào Corwen.
Điều duy nhất khiến cô ta cảm thấy đáng nghị chính là vụ hỗn loạn nho nhỏ khi bọn họ rời khỏi Trung tâm khoa học kỹ thuật, có phải là Phó Thiên Thiên đã làm gì nhân lúc hỗn loạn không? Khi Tăng Nguyệt Nguyệt đỡ người kia dậy, hình như Phó Thiên Thiên cũng ở cách đó không xa.
Cô ta càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này kỳ lạ.
Cô ta chỉ nhìn thấy hai người của quân khu là Phó Thiên Thiên và Ngô Danh, chẳng lẽ quân khu còn có người tài ba nào mà cô ta không biết? Lúc nghi ngờ tất cả mọi người, Heidi lại không nghi ngờ Tăng Nguyệt Nguyệt.
Dù sao thì trong mắt mọi người, Tăng Nguyệt Nguyệt giống như một cô học sinh chưa trải sự đời, chỉ thay mặt ba đến tham quan khu Trung tâm khoa học công nghệ.
Heidi chưa bao giờ để tâm đến cô.
Heidi hít một hơi thật sâu, kìm nén những cảm xúc không vui, sau đó đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Khi Phó Thiên Thiên đi ra khỏi phòng vệ sinh, Tăng Nguyệt Nguyệt liền tiến lên đón và khoác tay cô.
“Thiên Thiên, cậu thật quá đáng!” Tăng Nguyệt Nguyệt bắt đầu xị mặt ca thán và trách cứ: “Cậu để tớ ở lại một mình trong phòng, còn cậu thì đến bữa tiệc bên này mà không gọi tớ.” Phó Thiên Thiên hơi nhếch môi: “Chẳng phải bây giờ cậu đã tới rồi sao?”
“Cái đó khác chứ, làm sao cậu biết người đến gọi có âm mưu quấy rối tớ hay không? Nếu tớ gặp chuyện gì thì phải làm sao?” Tăng Nguyệt Nguyệt nũng nịu dựa vào cánh tay Phó Thiên Thiên.
Phó Thiên Thiên: “...” Tăng Nguyệt Nguyệt bây giờ dường như đã trở nên dễ bám người hơn trước kia.
Heidi đi ra khỏi phòng vệ sinh, đúng lúc nhìn thấy cảnh Tăng Nguyệt Nguyệt đang dính lấy cánh tay Phó Thiên Thiên.
Tăng Nguyệt Nguyệt vẫn bám lấy Phó Thiên Thiên và nói: “Thiên Thiên, tớ mặc kệ đấy.
Ở đây tớ chỉ biết có mình cậu, với cả hai chúng ta vẫn là học sinh, cậu không thể vô trách nhiệm như vậy.
Sau này nếu gọi tớ dậy, chỉ có thể là cậu đến gọi tớ.
Bằng không...
buổi tối cậu ngủ cùng tớ!”
Heidi liếc nhìn Tăng Nguyệt Nguyệt.
Nghe những lời cô nói, cô ta càng chắc chắn Tăng Nguyệt Nguyệt là một cô gái được gia đình chiều hư và thiếu oxy lên não.
4
Tăng Nguyệt Nguyệt đang làm nũng với Phó Thiên Thiên thì nhìn thấy Heidi cũng đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Cô vốn định mặc kệ cô ta nhưng chợt nghĩ đến điều gì đó, bèn cười tít mắt, vẫy tay: “Xin chào, dì Heidi.” Heidi vốn đang đi ngang qua Tăng Nguyệt Nguyệt và Phó Thiên Thiên.
Nghe thấy Tăng Nguyệt Nguyệt nói vậy, vẻ mặt cô ta trở nên hơi dữ tợn và khó coi.
“Cô...
cô vừa gọi tôi là gì?” Heidi siết chặt hai tay, nhìn chằm chằm vào Tăng Nguyệt Nguyệt với vẻ khó mà tin được.
Tăng Nguyệt Nguyệt sợ hãi nấp sau lưng Phó Thiên Thiên, cười híp mắt nói: “Đương...
đương nhiên là gọi cô là dì rồi.
Tôi...
tôi nghe nói cô lớn hơn tôi 6 tuổi, làm tròn số, hơn 6 tuổi chính là hơn 10 tuổi.
Tôi gọi cô bằng dì hắn là điều rất bình thường, đúng không?” Heidi:“...” Bây giờ cô ta rất muốn bóp chết Tăng Nguyệt Nguyệt.
Tăng Nguyệt Nguyệt vậy mà lại gọi cô ta là dì.
Năm nay cô ta chỉ mới 24 tuổi, tính thế nào cũng không thể bị một cô gái 18 tuổi gọi bằng dì được.
Heidi nhắc nhở Tăng Nguyệt Nguyệt: “Cô Tăng, tuổi tác không tính như thế.
Tôi lớn hơn cô 6 tuổi, cô cứ gọi tôi bằng chị là được.” “Dì Heidi ơi, hình như trợ lý của dì đang tìm dì đấy!” Tăng Nguyệt Nguyệt bỗng chỉ về một nơi cách Heidi không xa và nhắc cô ta.
Heidi: “...”
Lại là gì?
Heidi đanh mặt, định nhắc Tăng Nguyệt Nguyệt lần nữa, sửa lại cách xưng hô của cô.
Nhưng trợ lý của cô ta đã đi tới bên cạnh: “Cô Heidi, cô có một cuộc gọi quan trọng.”
Người nọ cầm điện thoại di động muốn đưa cho Heidi.
Tăng Nguyệt Nguyệt vội vã vừa kéo Phó Thiên Thiên rời khỏi đó, vừa vẫy tay với Heidi: “Dì Heidi, dì cứ bận việc của dì đi, chúng tôi đi ăn chút gì trước đây.
Vừa mới dậy, đói quá!”
Heidi: “...”
Nghe thấy Tăng Nguyệt Nguyệt gọi Heidi là dì, trợ lý của Heidi thoáng kinh ngạc, suýt nữa thì bật cười.
Nhưng vừa định bật cười, hắn đã cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Heidi lia qua.
Hắn vội vàng nén lại cảm xúc của mình.
Heidi giận dữ trừng mắt nhìn theo hướng Tăng Nguyệt Nguyệt rời đi, sau đó giật lấy di động trên tay trợ lý rồi đi về phía vắng người trong hội trường.
“Alô, tôi Heidi đây.”
Khi Heidi quay trở lại, nét mặt cô ta đã khôi phục vẻ bình tĩnh.
Cô ta đi tới bên cạnh những người đồng hành của mình, nghiêm mặt nhìn người nọ.
“Bên trên đã ra lệnh, họ cảm thấy vô cùng thất vọng về việc nhiệm vụ hôm nay của chúng ta đã thất bại.
Cũng may, nội dung nhiệm vụ hôm nay không quan trọng, quan trọng là nhiệm vụ của ngày mai, sau khi tới thủ đô.”
Heidi hít một hơi thật sâu: “Về phần trên đường tới thủ đô vào ngày mai, cứ tiến hành theo kế hoạch của chúng ta trước khi đến nước Z, chỉ được phép thành công, không được phép thất bại.” Mọi người đồng thanh khẽ đáp: “Rõ!”
Khi bữa tiệc sắp bắt đầu, Thị trưởng Tần đến.
Sự xuất hiện của Tần Hàng gây nên một hồi náo động không nhỏ.
Tần Hàng là thị trưởng của thành phố này, bao nhiêu người đều muốn nhân cơ hội để đu bám.
Khi mọi người đang tiệc tùng linh đình, Phó Thiên Thiên trốn ở một góc của bữa tiệc và ăn thứ gì đó để bổ sung năng lượng.
Lúc cô chuẩn bị xiên một miếng bánh ngọt trong đĩa, một cái nĩa khác đột nhiên thò tới, cướp mất miếng bánh ngọt đó.