Trong bóng tối, Bùi Diệp lập tức lên tiếng nhắc nhở: “Thiên Thiên, là anh!” Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Phó Thiên Thiên thu lại sức lực mà cô định dùng.
Cô rút cánh tay đang để trên cần cổ Bùi Diệp về, đồng thời buông cổ tay Bùi Diệp ra.
“Nếu muốn ngủ thì ngủ cho đàng hoàng.” Cô hờ hững nói với giọng điệu mang theo sự cảnh cáo.
Phó Thiên Thiên có thói quen nằm nghiêng khi ngủ, sau khi cảnh cáo Bùi Diệp, cô trở mình ngủ tiếp.
Nhìn cô quay lưng lại với mình, Bùi Diệp híp mắt lại.
Cô muốn anh ngủ đàng hoàng.
Nhưng cô là vợ anh, cơ thể nõn nà mềm mại đang ở trước mắt mà chỉ có thể nhìn thôi ư? Sao anh có thể làm vậy được? Sau khi Phó Thiên Thiên thiếp đi, Bùi Diệp lại lặng lẽ nhích lại gần cô.
Có lẽ vì biết người nằm sau lưng mình là Bùi Diệp nên Phó Thiên Thiên đã buông lỏng cảnh giác, không ra tay với anh nữa.
Lúc này, Bùi Diệp tiếp tục phát huy tinh thần được đằng chân lân đằng đầu, từ từ đưa tay về phía eo cô.
Khi bàn tay của anh đặt nhẹ lên eo mà cô vẫn chưa có phản ứng gì, anh bèn nghênh ngang muốn vòng cánh tay mình qua thêm chút nữa.
Bấy giờ, một giọng nữ lạnh lùng và nguy hiểm thình lình vang lên trong bóng tối.
“Bùi Diệp, anh dám đưa tay anh về phía trước nữa thử xem!” Cánh tay đang định tiếp tục mò tiếp về phía trước của Bùi Diệp chậm rãi rụt lại trước câu nói của Phó Thiên Thiên.
Thật đáng tiếc, cảm giác mềm mại vừa nãy khiến anh lưu luyến khó quên.
Thế nhưng tay anh chỉ để trên người Phó Thiên Thiên chưa đến năm giây đã phải rút về vì lời đe dọa của cô.
Quá đáng tiếc!
Sau khi thu tay về, Bùi Diệp nằm ngoan ngoãn.
Nhưng chỉ chốc lát sau, tay anh lại bắt đầu không ở yên mà mò lên người cô.
Lần này Bùi Diệp đã to gan hơn, không hề thận trọng thăm dò giống như trước đó mà vắt cánh tay lên người có một cách đột ngột, như thể đây là hành động bất cẩn trong lúc ngủ say vậy.
Phó Thiên Thiên không quen được người khác ôm khi ngủ.
Bị Bùi Diệp ôm eo, lại đang trong cơn mơ, và cũng bởi vì biết người nằm sau lưng mình là anh nên cô giảm bớt lòng cảnh giác.
Khi bị anh ôm, cô chỉ nhíu mày một cái rồi lại ngủ tiếp.
Bùi Diệp thấy thế, khóe miệng liền khẽ cong lên trong bóng tối.
Phó Thiên Thiên không giống những cô gái bình thường cho lắm.
Sau khi cuối cùng đã ôm được cô, Bùi Diệp không dám tiếp tục được nước lấn tới mà giữ nguyên tư thế này và nhắm mắt lại.
Ôm cơ thể mềm mại và ấm áp của cô vào lòng, cơn buồn ngủ của Bùi Diệp ập tới rất nhanh.
Anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ với cô gái trong vòng tay.
Sau khi cả hai say giấc, họ vô thức đổi sang tư thế thoải mái hơn.
Sáng hôm sau, có tiếng kêu thảm thiết phát ra từ trong phòng.
“A, Thiên Thiên, em nhẹ thôi, nhẹ thôi!”
Tiếng kêu này thu hút sự chú ý của các vệ sĩ và cảnh sát liên tục tuần tra ngoài cửa.
Họ nhìn về phía cửa phòng rồi lại nhìn nhau, sau đó nhắm mắt làm ngơ rời đi.
Trong phòng, Phó Thiên Thiên đang bẻ ngược các ngón tay của Bùi Diệp ra sau và thong thả ngồi dậy.
“Thiên Thiên à, em mau buông tay ra đi.
Em mà còn không buông, tay anh sẽ gãy mất.” Bùi Diệp đau đớn kêu lên: “Nếu ngón tay của anh bị gãy, sau này em đi ra ngoài, người ta sẽ nói chồng em là kẻ tàn phế đấy.” “Tôi đã cảnh cáo anh là phải ngủ đàng hoàng cơ mà.” Phó Thiên Thiên sầm mặt nhìn Bùi Diệp.
Nửa đêm, Bùi Diệp ngủ rất nghiêm chỉnh, chỉ đắp chăn ôm cô ngủ chứ không làm gì.
Tuy nhiên, đến sáng sớm, sau khi Bùi Diệp thức dậy, anh không hài lòng với tình trạng trước mắt.
Vợ mình đang nằm trong vòng tay mình, không làm gì đó thì thật có lỗi với thời gian tươi đẹp này.
Thế là tay anh bắt đầu không an phận lần mò lên eo cô.
Mới đầu Phó Thiên Thiên không ngăn cản anh, nhưng người từ trước giờ quen thói được voi đòi tiền như Bùi Diệp đâu dễ dàng thỏa mãn như vậy.
Ngay khi ngón tay của anh bắt đầu cử động thì đã bị Phó Thiên Thiên nắm lấy, sau đó ngón tay anh bị bắt rời khỏi người cô và trở thành tình huống như bây giờ.
“Cả đêm anh rất nghiêm chỉnh, ban nãy chỉ là anh lỡ tay đụng phải thôi.” Bùi Diệp mặt dày giả vờ như vừa mới tỉnh ngủ, nhưng ánh mắt lại tham lam nhìn vào cổ áo lỏng lẻo của Phó Thiên Thiên.
Phó Thiên Thiên nheo mắt nhìn anh.
Người đàn ông không biết xấu hổ này! Liếc thấy vẻ mặt xấu xa của Bùi Diệp, cô nhanh chóng đưa tay xuống dưới và nhéo một cái.
Nhìn vẻ mặt cứng đờ và thảng thốt nhìn mình của anh, cô lạnh lùng nói: “Tôi cũng lỡ tay đụng phải.” Bình tĩnh hệt như vừa rồi cô chỉ nhéo ngón tay của anh vậy.
Bùi Diệp: “...”
Nói rồi, Phó Thiên Thiên xuống giường, sau đó lấy quần áo và đi vào phòng tắm để thay đồ.
Bùi Diệp ngồi trên giường hồi lâu mới có phản ứng, mặt anh hơi ửng đỏ.
Mẹ kiếp, vừa nãy anh bị Phó Thiên Thiên trêu chọc.
Từ trước đến giờ anh không biết Thiên Thiên của anh còn có mặt xấu xa như thế này.
Trước kia sao anh lại nghĩ Thiên Thiên của anh có EQ thấp nhỉ? Tuy nhiên phải nói rằng, sau khi bị cô trêu, anh cảm thấy cũng không tồi.
Bảy giờ, mọi người tập trung ở đại sảnh tầng một.
Phó Thiên Thiên và Bùi Diệp là những người đến đầu tiên.
Sau khi ăn sáng xong, hai người tập một lúc trong phòng tập của khách sạn rồi mới xuất hiện ở đại sảnh, nhưng họ vẫn đến sớm nhất.
Tăng Nguyệt Nguyệt đến sớm thứ hai và nhóm Heidi xuất hiện cuối cùng.
Ngay khi nhóm Heidi xuất hiện, Tăng Nguyệt Nguyệt liền nhiệt tình vẫy tay chào họ.
“Dì Heidi, chào buổi sáng!”
Vừa nghe thấy cách Tăng Nguyệt Nguyệt gọi mình, mặt Heidi lập tức đen như đít nồi.
Phó Thiên Thiên cảm nhận được rỡ sắc mặt của Heidi, cô trừng mắt nhìn Tăng Nguyệt Nguyệt, cảnh cáo cô ấy tiết chế lại.
Nhận thấy ánh mắt của Phó Thiên Thiên, Tăng Nguyệt Nguyệt lè lưỡi đứng vào sau lưng cô.
Vì mọi người đã đến gần đông đủ nên chuẩn bị xuất phát.
Tăng Nguyệt Nguyệt lo lắng nhìn ra ngoài cửa khách sạn.
“Thiên Thiên, Ngô Danh vẫn chưa tới, làm sao bây giờ?” Vẻ mặt Phó Thiên Thiên không hề thay đổi: “Quân lệnh như núi, không làm được thì anh ta không có tư cách tiếp tục tham gia nhiệm vụ.” Tăng Nguyệt Nguyệt: “...”