Anh ta rời mắt khỏi Tăng Nguyệt Nguyệt và nhìn vào mặt Trịnh Tiên, hai tay lặng lẽ nắm lại.
“Hình như hai chúng ta vẫn chưa đánh với nhau bao giờ.” Ngô Danh khiêu khích.
Trịnh Tiên cũng vô thức siết chặt hai nắm đấm của mình, sẵn sàng nghênh chiến: “Đúng vậy.” Trong mắt họ đều toát lên sự phấn chấn.
Thấy thế, Tăng Nguyệt Nguyệt chớp chớp mắt rồi lùi lại hai bước và khoanh tay, chuẩn bị đứng bên cạnh xem trận đấu.
Ngô Danh và Trịnh Tiên nhanh chóng lao vào đánh nhau.
Dù sao thì Ngô Danh cũng không địch lại được Trịnh Tiên.
Sau năm đòn đánh, anh ta đã rơi vào thế bất lợi.
Trong một lần đang định tấn công, anh ta bị Trịnh Tiên đá trúng vào bả vai phải lùi lại hai bước.
Sau đó anh ta lập tức giơ tay đầu hàng: “Không đánh nữa, không đánh nữa, tôi thua rồi!”
Trịnh Tiên vừa mới khởi động cơ thể mà Ngô Danh đã nói không đánh nữa, điều này khiến anh ta cảm thấy không hài lòng.
Tuy nhiên Ngô Danh đã nhận thua, nếu anh ta còn cương quyết muốn đánh tiếp thì có vẻ như anh ta khinh người quá đáng.
Khi Trịnh Tiên đang bất mãn thì Ngô Danh còn bất mãn hơn.
Đội trưởng thật quá đáng! Trước kia anh ta đã từng chứng kiến thực lực của đội viên trong đội vệ sĩ nhà họ Bùi, bọn họ không thể hiện tốt như ngày hôm nay.
Hơn nữa, khi Trịnh Tiến đấu với anh ta, có vài đòn đánh giống y hệt của đội trưởng.
Nếu còn tiếp tục đánh, anh ta sẽ thua chắc, lại còn thua rất thảm hại.
Là một tay súng bắn tỉa, Ngô Danh có kỹ năng trốn chạy rất tốt và cũng có khả năng phán đoán tình hình, thua là thua, quyết không khoe tài.
Đội trưởng không đến đội đột kích Hắc Ứng dạy cho họ mà lại dạy hết kỹ năng của cô cho đội vệ sĩ nhà họ Bùi.
Ngô Danh có phần ghen tị và rất không vui.
Sau đó, anh ta nhìn về phía Phó Thiên Thiên với ánh mắt ai oán.
Thấy Trịnh Tiên đánh thắng Ngô Danh, Tăng Nguyệt Nguyệt mỉm cười vỗ vai Trịnh Tiên rồi huých vào bả vai anh ta: “Đội trưởng Trịnh, bây giờ anh giỏi quá, đánh bại được cả Ngô Danh.” Nhìn Tăng Nguyệt Nguyệt đứng sát vào người mình, Trịnh Tiên đỏ mặt một cách đáng ngờ.
Anh ta gãi đầu, ngượng ngùng đáp: “Là mợ chủ dạy giỏi đấy thôi.”
Tăng Nguyệt Nguyệt không để ý đến sắc mặt của Trịnh Tiên, lại vỗ vai anh ta và nói: “Phải rồi, đội trưởng Trịnh, cảm ơn anh về chuyện hôm nay nhé!” Nói xong, cô đi về phía trước.
Khi Phó Thiên Thiên quay lại chỗ cũ, cô thấy Ngô Danh đang ngồi thu lu trong góc của trạm dừng chân.
Cô đá anh ta một cái: “Anh đang làm gì đấy?” Ngô Danh không nhìn cô, sau đó xị mặt quay lưng về phía cô.
Phó Thiên Thiên: “...” Trước đây mỗi khi nhìn thấy cô, anh ta đều kính cẩn đứng nghiêm gọi cô là đội trưởng.
Hôm nay thật bất thường, anh ta chẳng những không thèm nhìn cô, mà thậm chí còn không buồn gọi cô là đội trưởng.
“Sao thế, đã xảy ra chuyện gì?” Phó Thiên Thiên hiếm khi nhìn anh ta với vẻ quan tâm.
“Hứ!”
Phó Thiên Thiên khẽ nhướng mày.
Chậc chậc, bây giờ lại còn cau mặt với cô nữa cơ đấy.
“Ngô Danh!” Cô nghiêm mặt, bỗng đanh giọng quát.
Ngô Danh lập tức đứng lên theo phản xạ, ưỡn ngực hóp bụng, khép hai chân lại, hai tay áp vào ống quần, hô vang một tiếng: “Có mặt!” Phó Thiên Thiên hài lòng nhìn anh ta.
Còn Ngô Danh, sau khi đứng dậy chợt nhận ra điều gì đó, lại xụ mặt ngồi xổm xuống góc tường.
Phó Thiên Thiên: “...” Cô quyết định ngồi xuống bên cạnh: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Buồn bực chuyện gì? Là vì đoạn video Tăng Nguyệt Nguyệt quay anh ngáy à? Lát nữa tôi sẽ bảo cô ấy xóa.” Ngô Danh: “...” Anh ta vô thức định nói “Được”, nhưng nghĩ tới chuyện mà cô đã làm trước đây, anh ta nguýt cô rồi lại quay sang phía khác.
Phó Thiên Thiên quả là muốn đá cho Ngô Danh một phát.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Nói!” Cô mất kiên nhẫn, sầm mặt quát.
Thấy cô sắp nổi giận, Ngô Danh bĩu môi, miệng mấp máy, cuối cùng cũng lên tiếng.
“Đội trưởng, tôi hỏi cô, giờ cô chỉ muốn quan tâm đến đội vệ sĩ của nhà họ Bùi, không muốn quan tâm đến đội đột kích Hắc Ung nữa, phải không?” Phó Thiên Thiên thoáng ngẩn người.
Không ngờ anh ta lại hỏi vấn đề này.
“Trước mắt, bởi vì thân phận của tôi nên tôi tạm thời không thích hợp ở trong đội đột kích Hắc Ưng, có lẽ phần lớn thời gian sẽ ở trong đội vệ sĩ nhà họ Bùi.”
Nghe thấy câu trả lời của Phó Thiên Thiên, sắc mặt Ngô Danh buồn hiu.
“Đội vệ sĩ nhà họ Bùi...
Đội trưởng, kể từ sau khi cô và anh Bùi thành đôi, cô chỉ một lòng nghĩ cho đội vệ sĩ nhà họ Bùi.
Tôi thấy, trong lòng cô, chẳng còn chỗ cho đội đột kích Hắc Ưng nữa rồi.” Lời nói của anh ta có sự chua xót nồng đậm.
Phó Thiên Thiên nhướng mày.
“Anh đang bực mình vì không đánh lại đội trưởng Trịnh?” Ngô Danh nghẹn họng một lúc mới ấp úng nói: “Tôi đâu nhỏ mọn như vậy.
Là tôi cảm thấy bây giờ đội trưởng không quan tâm đến đội đột kích Hắc Ưng nữa.” Phó Thiên Thiên bực mình nhéo lỗ tai Ngô Danh: “Anh cho rằng hiện tại anh đang làm gì cùng tôi đây?”
Cô thả lỗ tai Ngô Danh ra, sầm mặt nói: “Anh nhìn bộ dạng của anh bây giờ xem, có còn dáng vẻ của đội viên trong đội đột kích Hắc Ung không? Tôi chỉ tạm thời ở trong đội vệ sĩ của nhà họ Bùi.
Tôi dạy Trịnh Tiên cũng chỉ mới hai, ba tháng nay, nhưng anh theo tôi bao lâu rồi? Anh thậm chí còn không đánh lại anh ta, có phải anh nên tìm nguyên nhân ở mình không?”
Ngô Danh: “...”
Cuối cùng Phó Thiên Thiên vỗ vai Ngô Danh: “Tôi nói những điều này không phải là coi thường anh.
Anh là tay súng bắn tỉa, có tài nghệ riêng.
Trong mắt tôi, anh là tay súng bắn tỉa cừ nhất.
Cho dù tôi ở trong đội vệ sĩ nhà họ Bùi bao lâu thì đội đột kích Hắc Ung vẫn là chốn về cuối cùng của tôi.
Tôi nói vậy, trong lòng anh đã vui hơn chưa?”
Ngô Danh quả là vui như mở cờ trong bụng.
Phó Thiên Thiên đã xua tan điều lo lắng cuối cùng trong lòng anh ta.
“Vâng, thưa đội trưởng.” Sau khi mọi người nghỉ ngơi trong chốc lát, Phó Thiên Thiên chuẩn bị trở lại xe thì từ xa đã nhìn thấy Bùi Diệp lên xe trước.
Trên đường Phó Thiên Thiên về xe của mình, Heidi cũng đang đi về phía chiếc xe đỗ sau lưng cô ở gần đó.
Khi Heidi đi ngang qua cô, Phó Thiên Thiên hơi nhếch khóe miệng.
Là cô ta!