Vốn dĩ Phó Thiên Thiên không thấy mệt.
Mặc dù đã ngồi xe suốt chặng đường, lại trải qua một trận chiến chấn động nhưng thể lực của cô từ trước đến nay luôn rất tốt.
Song sau khi vào khách sạn, cô thường xuyên sử dụng giác quan thứ sáu, lại thêm sau khi vào căn phòng của nhà ảo thuật ở tầng mười tám và không biết bị bàn tay anh ta truyền thứ gì vào cơ thể, cô cảm thấy cả người mệt mỏi rã rời, bèn đi nghỉ theo lời Bùi Diệp.
Phó Thiên Thiên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trong lúc ngủ, cô cảm thấy trong người như có lửa đốt, đốt cháy nội tạng của cô.
Không những thế, sau khi ngọn lửa không ngừng thiêu đốt cơ thể cô, nó từ từ hạ thấp nhiệt độ rồi biến thành thứ ấm áp, chầm chậm lan ra khắp tứ chi.
Sau khi luồng năng lượng đó lan tỏa, cô cảm thấy cơ thể mình rất thoải mái, còn là sự thoải mái...
chưa từng có.
Giấc ngủ này, Phó Thiên Thiên ngủ rất ngon.
Khi cô thức dậy đã là bảy giờ tối.
Sau khi tỉnh dậy, Phó Thiên cảm thấy cơ thể mình chưa bao giờ dễ chịu như này.
Là cảm giác thế nào nhỉ? Đó chính là cảm giác năng lượng lan ra khắp cơ thể, mọi tế bào trong cơ thể đều tràn đầy năng lượng và sức sống.
Phó Thiên Thiên nghi hoặc nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay trái của mình.
Chẳng lẽ là...
vì nhà ảo thuật kia? Nghĩ tới đây, ánh mắt cô hơi thay đổi.
Cô ngồi dậy, quay mặt nhìn về phía tấm rèm cửa sổ và duỗi tay ra theo bản năng, nhẹ nhàng làm một động tác như kiểu muốn dùng ý nghĩ để mở rèm ra.
Lúc này tấm rèm cửa sổ vốn đang kín mít, chắn ánh sáng bên ngoài cửa sổ, ấy vậy mà lại hơi hé mở, như thể bị sức mạnh nào đó kéo ra.
Khi phát hiện ra điều này, con người của Phó Thiên Thiên co lại.
Cô nhìn tấm rèm cửa sổ đã bị vén ra một khoảng ở trước mắt.
Phó Thiên Thiên tập trung tinh thần, duỗi tay ra lần nữa, sau đó nghiêng sang trái.
Tấm rèm cửa sổ bên trái liền bị Phó Thiên Thiên kéo mở toang theo động tác đó của cô, đập vào mắt chính là ánh hoàng hôn tuyệt đẹp trên bầu trời.
Bùi Diệp từ ngoài cửa bước vào đúng lúc Phó Thiên Thiên mở tấm rèm cửa sổ ra nên đương nhiên là anh cũng nhìn thấy động tác đó của cô.
Phó Thiên Thiên quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của anh.
Bùi Diệp thoáng khựng lại, sau đó anh nghiệm mặt đi tới bên giường cô, đưa cốc nước trên tay cho cô: “Em ngủ lâu như vậy, vừa mới tỉnh lại chắc là khát nước rồi.
Em uống nước đi.” Phó Thiên Thiên thản nhiên cầm cốc nước anh đưa cho rồi uống một hớp.
“Cảm ơn anh.” Anh cầm lấy cốc nước cô đưa, sau đó chăm chú nhìn vào mặt cô mà không rời đi ngay.
Phó Thiên Thiên biết Bùi Diệp muốn hỏi điều gì, không đợi anh hỏi, cô đã nói: “Anh có biết nhà ảo thuật tên là Rennes không?” Cô không hay giải thích với người khác nhưng cô không có ý định giấu giếm Bùi Diệp.
Bùi Diệp gật đầu: “Là một nhà ảo thuật rất nổi tiếng trong mấy năm gần đây.
Anh ta nổi tiếng vì những màn ảo thuật không hề có sơ hở nào và có kỹ năng ảo thuật mà không ai có thể phá giải.
Dạo này, anh ta thường xuyên hoạt động trong ngành giải trí.” “Anh ta đã chết rồi.” Phó Thiên Thiên nói: “Vào chiều nay, trong khách sạn này.” Bùi Diệp khẽ cau mày: “Chết rồi?” Phó Thiên Thiên gật đầu: “Đúng vậy, lúc anh ta chết, tôi vừa khéo ở gần đó...” Phó Thiên Thiên kể sơ qua về tình hình lúc bấy giờ.
Khi nghe cô nói đến Chung Bình Quân, ánh mắt Bùi Diệp lạnh đi.
“Nói vậy, năng lực mà em vừa mới sử dụng chắc hẳn là của nhà ảo thuật đó.” Nét mặt Bùi Diệp trở nên nặng nề: “Nếu thế, e rằng em sẽ gặp nguy hiểm đấy.” Phó Thiên Thiên nhìn anh: “Anh biết điều gì phải không?”
Bùi Diệp nói: “Tương truyền là hơn một trăm năm trước, trên một hòn đảo ở biển Đông có hai gia tộc sinh sống.
Người của một trong số hai gia tộc có khả năng điều khiển đồ vật.
Hai gia tộc nhiều đời kết thành thông gia và trong nội bộ của họ còn có một quy định bất thành văn, đó là không ai được kết hôn với người ngoài tộc.
Tuy nhiên, có một ngày, có cô gái trong một gia tộc đã cứu một người đàn ông sắp chết trên biển.” “Sau khi cứu người đàn ông, cô gái đã giấu hắn trên đảo.
Về sau hai người họ yêu nhau.
Cô gái bất chấp sự phản đối của hai gia tộc để ở bên người đàn ông đó, còn lén cùng hắn về nhà hẳn.
Có điều, người đàn ông đó thèm muốn năng lực của hai gia tộc nên đã bí mật dẫn người lên đảo, giết chết rất nhiều dân đảo.
Sau đó, trên biển xảy ra sóng thần, người đàn ông và toàn bộ những người hắn dẫn theo đã bị chôn vùi trong cơn sóng thần.”
“Nghe nói, sau khi biết chuyện, cô gái đã nhảy xuống vách đá tự vẫn.
Vì hơn một trăm năm nay không xuất hiện người nào có năng lực dị thường nữa nên mọi người chỉ coi đây là một truyền thuyết.” Nghe Bùi Diệp nói xong, con người của Phó Thiên Thiên hơi co lại: “Ý anh là, nhà ảo thuật kia có khả năng là đời sau của một trong hai gia tộc đó?” Bùi Diệp gật đầu: “Nếu không có gì bất ngờ thì hẳn là như thế.” Phó Thiên Thiên chắc chắn lần này bản thân cô thực sự đã gặp rắc rối lớn.
Cô nhìn Bùi Diệp hết sức chăm chú: “Nếu anh đã biết chuyện đó, vậy anh cũng đã nghe nói về cách có thể giải phóng năng lực này, phải không?”
Bùi Diệp bật cười, lắc đầu: “Cho tới bây giờ, anh chưa từng nghe thấy tin tức gì liên quan đến việc này.” Phó Thiên Thiên liền lộ rõ vẻ mặt thất vọng.
Hai tròng mắt cô đảo vòng.
Có lẽ...
có một người sẽ biết.
Phó Thiên Thiên cùng Bùi Diệp đến nhà ăn của khách sạn dùng bữa tối, Tăng Nguyệt Nguyệt và Ngô Danh đã đến trước.
Từ xa, nhìn thấy Phó Thiên Thiên và Bùi Diệp đi về phía bên này, Tăng Nguyệt Nguyệt hớn hở vẫy tay với cô.
“Thiên Thiên, ở đây, ở đây!” Đúng lúc này, Đinh Thị Ni đột nhiên lao lên từ phía sau lưng Tăng Nguyệt Nguyệt và đi nhanh về phía Bùi Diệp.
“Anh Diệp, anh đến rồi!” Tăng Nguyệt Nguyệt nhanh nhẹn túm lấy cánh tay cô ta: “Cô từ chỗ quái nào chui ra thế? Cô có biết người mà cô gọi là anh Diệp đã kết hôn rồi không?” Đinh Thị Ni tức tối hất tay Tăng Nguyệt Nguyệt ra: “Ai cần cô lo!” Nói đoạn, cô ta định nhào vào Bùi Diệp.
Trước khi cô ta sắp lao vào người anh, một bóng người đã chặn cô ta lại.
Phó Thiên Thiên lạnh lùng nhìn Đinh Thị Ni: “Cô dám tiến thêm một bước thử xem!”