Tộc Kỳ và tộc Quái đều có năng lực đặc biệt.
Chúng tôi vốn dĩ sống trên một hòn đảo.
Nhưng một trăm năm trước, trên đảo xảy ra biến cố, người của hai tộc chẳng còn lại là bao.” “Dị năng của tộc Kỳ và tộc Quái đều giống nhau.
Có một điểm khác biệt là dị năng của tộc Kỳ có thể di truyền cho đời sau, cho dù vợ hoặc chồng chỉ là người bình thường.
Còn di năng của tộc Quái chỉ có thể truyền lại bằng cách trao tặng.
Khác với di truyền, nếu dùng cách tặng lại thì nguyên chủ sẽ mất đi năng lực của mình.
Vậy nên vào một trăm năm trước, người của tộc Kỳ và tộc Quái đã lấy nhau để duy trì việc tất cả con cháu của họ đều có thể có dị năng.
Tuy nhiên, chỉ cần là đứa trẻ được sinh ra bởi sự kết hợp giữa người của tộc Kỳ và tộc Quái thì đều sẽ trở thành huyết thống của tộc Quái Dị năng của đứa trẻ đó không cách nào di truyền cho thế hệ sau, và vẫn phải kết hợp với người của tộc Kỳ mới được.”
“Vì biến cố một trăm năm trước, tộc Kỳ và tộc Quái sinh ra thù hận.
Hai tộc không còn qua lại với nhau nữa mà phân tán khắp nơi trên thế giới.” “Do không thể di truyền dị năng của mình cho thế hệ sau nên tộc Quái đuổi giết tộc Kỳ một cách không kiêng nể, hòng cướp lại năng lực của tộc Kỳ để mình sử dụng.
Có điều, dị năng không phải là thứ chỉ cần giết người là có thể cướp được, mà cần bản thân người đó phải thật lòng trao tặng thì mới có thể cho người khác.
Có lẽ, cũng bởi nguyên nhân này, nên cô mới có được năng lực của Trương Vĩ.”
Sau khi nghe Chân Bồ Thông nói, Phó Thiên Thiên đã hiểu được phần nào.
Người tộc Quái muốn đời sau của họ cũng có dị năng, nhưng lại không muốn mất đi dị năng của mình.
Vì thế, họ mới cho người đuổi giết người của tộc Kỳ, để tặng cho đời sau của mình năng lực của tộc Kỳ.
Phó Thiên Thiên nhíu mày: “Nhưng nếu bọn họ muốn dị năng trên người các ông, chẳng phải là nên bắt giữ các ông sao? Tại sao lại còn giết chết các ông?”
Chân Bộ Thông cười một tiếng thế lương: “Đây chính là nỗi bi ai của người tộc Kỳ chúng tôi.
Trên thực tế, bọn họ quả thật cũng định làm như vậy.
Nhưng nếu người tộc Kỳ chúng tôi thật sự bị người khác hấp thụ tất cả năng lực trong cơ thể thì cũng sẽ bị chết cùng với sự biến mất của năng lực.
Cho nên, trước khi bị bắt, người tộc Kỳ chúng tôi đều sẽ ngoan cường chống cự.
Tuy nhiên, trong tình huống thực sự gặp phải quá nhiều đối thủ, lại biết rõ không trốn thoát được, chỉ có một cách duy nhất.”
“Đó chính là...” Chân Bổ Thông hờ hững nói: “Tự sát.
Sau khi bị tộc Quái bắt đi, người của tộc Kỳ sẽ bị tra tấn dã man, đến nỗi có một số người đã nguyện ý hiến tặng năng lực của mình để thoát khỏi sự tra tấn đó.
Cho dù có bị bắt hay không cũng đều sẽ chết.
Vì thế, rất nhiều người của tộc Kỳ chúng tôi đã chọn cách tự kết liễu trước khi bị tộc Quái bắt để đỡ phải chịu cực hình.”
Phó Thiên Thiên lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Cho nên, cái chết của nhà ảo thuật Trương Vĩ trong khách sạn trước đó, không phải là do những người của tộc Quái gây ra, mà là Trương Vĩ đã tự sát.
Phó Thiên Thiên còn có một suy đoán táo bạo khác.
Cái chết của vợ và con trai Trương Vĩ rất có thể cũng là do ông ta tạo ra.
Nếu không, sao lại không có dấu vết đánh nhau nào tại hiện trường?
Kết thúc sinh mạng của bản thân và vợ con mình một cách cực đoan là hành động điên rồ đến nhường nào.
“Người tộc Kỳ các ông sống rải rác khắp nơi trên thế giới, ngoài việc các ông để lộ dị năng của mình trước mặt mọi người mới khiến người ta nhận ra, thì còn có cách nào khác để tìm được các ông không?” Vẻ mặt càng thêm nặng nề, Chân Bồ Thông gật đầu: “Có.” Phó Thiên Thiên hơi nheo mắt: “Có phải còn có một thứ có thể làm nhiều dị năng không?” Chân Bồ Thông ngạc nhiên nhìn cô.
“Sao cô biết?” Phó Thiên Thiên không trả lời câu hỏi này của Chân Bộ Thông mà hỏi ngược lại ông ta: “Ông chỉ cần trả lời tôi là phải hay không phải thôi.”
Tạm thời cô chưa muốn nói cho Chân Bổ Thông biết chuyện cô có giác quan thứ sáu.
“Phải!” Chân Bổ Thông thành thật đáp: “Để có thể bắt được chúng tôi, bọn họ đã phát minh ra một thứ vũ khí có thể cảm nhận được máu của người tộc Kỳ trong một phạm vi nhất định.
Chỉ cần ở gần người tộc Kỳ, vũ khí đó có thể hạn chế năng lực của chúng tôi trong phạm vi đó.
Có điều, dù sao thì người tộc Quái cũng đã tồn tại một trăm năm, sau nhiều lần trao tặng dị năng của mình, năng lực của bọn họ đã giảm đi nhiều so với ban đầu.”
“Huống hồ, một số người đã phải dốc hết năng lực của mình vào việc tạo ra một số lượng vũ khí lớn để bắt chúng tôi.
Theo thời gian, tính năng của những vũ khí này đã kém hơn trước rất nhiều.
Do đó vũ khí của bọn họ bây giờ cũng chỉ có thể hạn chế phần nào năng lực của chúng tôi chứ không thể hạn chế hoàn toàn.
Bởi vậy nó không đủ tạo thành nỗi sợ hãi đối với những người gốc tộc Kỳ như chúng tôi.” Khi Chân Bộ Thông nói tới đây, Phó Thiên Thiên cảm thấy những lời nói của ông ta còn có cả sự kiêu ngạo.
Bản thân suýt nữa thì bị người ta giết chết, lại còn gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Có gì để kiêu ngạo chứ? “Ông vừa mới nói là vũ khí trong tay người tộc Quái chỉ tìm kiếm máu của người tộc Kỳ?”
Chân Bổ Thông hiểu ý của cô bèn nói: “Đúng thể.
Nói chung là...
dị năng của người tộc Kỳ chúng tôi, cho dù có tặng cho người khác thì cũng chỉ có thể tặng cho người tộc Quái hoặc người trong tộc mình, không thể tặng cho người bình thường.
Nếu người kia là người bình thường, cho dù có nhận được dị năng của người tộc Kỳ thì cũng không thể sử dụng thành công.
Tuy nhiên...” Ông ta khẽ nheo mắt nhìn Phó Thiên Thiên.
“Tuy nhiên, cô chẳng những đã tiếp nhận dị năng của Trương Vĩ mà còn có thể sử dụng dị năng của hắn một cách tự nhiên.
Rốt cuộc...
cô là ai?” Lúc này, Chân Bộ Thông mới hỏi điều mà ông ta thật sự muốn hỏi.
Đúng thế, ông ta vẫn luôn nghi ngờ, vì sao Phó Thiên Thiên lại có thể tiếp nhận năng lực của Trương Vĩ? Hơn nữa, ông ta cũng không cảm nhận được dòng máu của người tộc Kỳ hay tộc Quái trên người cô.
Trước sự hoài nghi của Chân Bổ Thông, bản thân Phó Thiên Thiên cũng không biết chuyện là thế nào.
Cô thản nhiên đối mặt với Chân Bổ Thông, dửng dưng nói ra mục đích của ông ta: “Hôm nay ông đến tìm tôi là muốn tôi trả cho ông năng lực mà tôi đã nhận từ Trương Vĩ, đúng không?”
Khi nói ra câu này, hai mắt cô thấp thoáng có sát khí.
Không ngờ Phó Thiên Thiên lại hỏi thẳng như vậy, Chân Bộ Thông thoáng sững sờ rồi dứt khoát gật đầu: “Tôi vốn định làm thế.
Bởi lẽ tôi nghi ngờ cô là người của tộc Quái, và tôi sẽ không để năng lực của người tộc Kỳ chúng tôi bị người tộc Quái cướp đi.
Cho dù không thể lấy lại năng lực này thì cũng không thể để nó rơi vào tay người khác.” Phó Thiên Thiên nhướng mày: “Thế nên?”.
“Nhưng cô không phải là người tộc Quái.
Hơn nữa, sau khi năng lực bị lấy lại, cơ thể sẽ chết theo.
Tôi không muốn những sinh mạng vô tội lại chết vì quyết định của người tộc Kỳ chúng tôi.
Cho nên cô cứ giữ lại năng lực này đi.
Nhưng...” Chân Bộ Thông nghiêm nghị nói: “Cô nhất định phải chú ý, tuyệt đối đừng tùy tiện sử dụng năng lực này.
Nếu bị người tộc Quái phát hiện, hậu quả sẽ rất khôn lường.”