“Từ khi nào mà một võ giả phi thăng từ Hạ Giới lên lại có thể kiêu ngạo như vậy? Khốn kiếp!”
Đủ mọi lời bàn tán lan truyền trong võ đường Vạn Linh, thậm chí còn lan đến Thánh thành.
Rất nhiều võ giả của thánh địa Linh Vũ đều biết trong võ đường Vạn Linh xuất hiện một võ giả phi thăng rất kiêu ngạo, hoàn toàn khinh thường thánh địa trong lòng bọn họ.
Cứ như vậy, những người này lại càng tức giận với La Chinh hơn. Ban đầu, mọi người còn cảm thấy La Chinh đang giả vờ. Còn bây giờ, hắn làm như thế đã tổn thương tình cảm của bọn họ...
Đến ngày thứ sáu, võ đường Vạn Linh xuất hiện một đám võ giả.
La Chinh đã từng gặp đám võ giả này, là đám thanh niên đã nảy sinh xung đột với hắn khi hắn vừa mới đến Thánh thành.
Hai tên võ giả cầm đầu chính là hai tên đã va chạm với La Chinh, bị La Chinh đâm phải đến mức sống dở chết dở, phải điều dưỡng mấy ngày mới có thể miễn cưỡng hồi phục.
Đám thanh niên này phần lớn là đệ tử thân truyền của trưởng lão trong thánh địa, nên đương nhiên có thiên phú không tệ, chẳng qua tính tình người nào cũng kiêu ngạo. Nghe nói võ đường Vạn Linh xuất hiện một nhân vật kiệt xuất, lại còn có ý khinh thường nơi này, bọn chúng làm sao mà bỏ qua được?
Đợi đến khi hai người kia bình phục hẳn, cả đám mới kéo đến võ đường Vạn Linh. Bản thân bọn họ cũng là thành viên của võ đường Vạn Linh này.
Sau khi hỏi thăm, bọn chúng phát hiện ra đúng là có người đang nhắm mắt ngồi im ở một góc thật. Nhưng khi bọn chúng nhìn thấy gương mặt La Chinh, ai nấy đều kinh ngạc.
“Tại sao lại là hắn?”
“Hừ, đi mòn gót sắt không tìm thấy, không ngờ hắn lại vào võ đường Vạn Linh.”
“Làm sao bây giờ? Bắt luôn à?”
Sau khi va chạm với La Chinh ngày hôm đó, đám người này đã điều tra thân phận của La Chinh. Nhưng Thánh thành lớn đến như thế, muốn tìm được La Chinh thì quả thật không phải chuyện đơn giản.
Bọn họ tuyệt đối không ngờ rằng cái tên võ giả phi thăng coi trời bằng vung trong võ đường Vạn Linh lại là chính là tên nhóc đó...
“Hắn còn là một võ giả phi thăng, đúng là buồn cười!”
“Đừng khinh thường. Thực lực tên nhóc này hơi quái lạ, ta cảm thấy vẫn nên mời người đến đối phó với hắn thì hay hơn.”
“Ta đi tìm người. Ta cảm thấy Thiết Phi Ngư không tệ. Ha ha...”
Cho dù trước đây không có mâu thuẫn thì bọn chúng cũng sẽ gây phiền phức cho La Chinh. Bây giờ bọn chúng đã phát hiện ra La Chinh và người lúc trước là một thì tất nhiên thù mới hận cũ sẽ tính luôn một lượt.
Nhưng thực lực của La Chinh quả thật khiến bọn chúng phải kiêng kỵ. Nghĩ đi nghĩ lại, bọn chúng chỉ có thể mời người ra tay.
Thiết Phi Ngư là một trong một trăm người đứng đầu trong chín nghìn người ở võ đường Vạn Linh này, nên đương nhiên thực lực là điều không thể nghi ngờ.
Mời Thiết Phi Ngư đúng là hơi phiền phức, có lẽ phải trả một cái giá hơi cao, nhưng giá cao thì đã sao? Đối với đám công tử bột này mà nói, thể diện mới là quan trọng nhất.
Cho nên, bọn chúng tạm thời rút lui.
Nhưng lời bọn chúng vừa nói lại lọt vào tai La Chinh không sót một chữ.
Hắn nhắm mắt nhưng khóe miệng lại nhếch lên. La Chinh đã sớm hiểu một điều, nhường nhịn chẳng có lợi gì. Đám thanh niên này chắc chắn sẽ gây ra chút động tĩnh gì đó. Nếu hắn còn không ra tay, sợ là sẽ có lỗi với bọn chúng.
Một ngày sau, đám thanh niên kia quay lại, nhưng đằng sau lại có thêm một võ giả có làn da ngăm đen đi theo.
Võ giả này nhìn qua cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi, gương mặt toát lên vẻ ngang ngược, lại còn có một vết sẹo màu đỏ rất bắt mắt, khí chất có thể nói là dữ tợn.
Sau khi đám võ giả dừng bước, võ giả có làn da ngăm đen bước ra, đi thẳng đến chỗ La Chinh.
“Nghe nói mấy ngày trước có võ giả phi thăng gia nhập võ đường Vạn Linh, nhưng dường như không coi võ đường Vạn Linh chúng ta ra gì, lại co đầu rụt cổ ngay chỗ này tu luyện một mình?” Gã võ giả kia lạnh giọng nói với La Chinh.
Nghe xong, La Chinh mở mắt, gương mặt vẫn lạnh nhạt: “Coi trọng hay không là chuyện của ta. Ta chỉ ở thánh địa Linh Vũ này chờ người mà thôi, tất nhiên không cần phải vào võ đường Vạn Linh tu luyện.”
“Chờ người? Ha ha.” Đáp án này tất nhiên không thể làm hài lòng gã võ giả da ngăm đen. Gã ta nhìn chằm chằm La Chinh, nói tiếp: “Vậy thì trong lúc chờ người, ngươi có muốn tu luyện với ta một chút không?” Nói đến đây, trong mắt gã võ giả này ánh lên một tia giảo hoạt. Gã không trực tiếp khiêu chiến La Chinh, mà là bảo La Chinh là “tu luyện” với hắn ta một chút. Gã nói vậy, chính là sợ La Chinh từ chối. Dù sao thì ở võ đường Vạn Linh này cũng không thể ép buộc người khác. Nếu La Chinh cứ cố chấp không đồng ý, hắn ta cũng chẳng có cách nào.
La Chinh nhìn lướt qua gã võ giả làn da ngăm đen, thản nhiên nói: “Luyện với ngươi một chút?”
“Đúng!” Người kia gật đầu.
La Chinh lắc đầu.
Người kia sầm mặt lại: “Làm sao? Không dám à?”
Đám thanh niên phía sau lại càng tỏ ra khó chịu. Lần này, bọn chúng đã phải bỏ ra một số tiền lớn mới mời được Thiết Phi Ngư. Nếu La Chinh từ chối thì cũng chẳng lấy lại được khoản đã tặng cho Thiết Phi Ngư.
“Không phải không dám.” La Chinh ngẩng đầu nhìn gã thanh niên da đen, “Là ngươi không đủ tư cách.”
Nghe xong, sắc mặt vốn đã ngăm đen của Thiết Phi Ngư nay lại đỏ bừng, giống như một cái bàn là màu đen bỗng được nung đỏ.
Thiết Phi Ngư là một trong một trăm thiên tài hàng đầu của võ đường Vạn Linh. Khi độ kiếp cũng đã mở ra hoa sen, đến bây giờ gã đã mở ra được ba cánh sen.
Quan trọng hơn là gã đã bước vào Thần Hải Cảnh. Mặc dù chỉ mới bước vào, nhưng võ giả Thần Hải Cảnh bình thường căn bản không phải là đối thủ của gã.
Vậy mà trước mắt, một tên nhóc Sinh Tử Cảnh lại nói rằng gã không đủ tư cách? Quả thật là chẳng có thiên lý gì. Câu nói này khiến Thiết Phi Ngư vô cùng tức giận.
Mặc dù thực lực của Thiết Phi Ngư rất mạnh, nhưng cũng là người khá quái gở. Gã không nói lại La Chinh câu nào, cứ thế mà kiềm chế, hai mắt nhìn chằm chằm La Chinh, hận không thể nuốt tươi hắn.
Còn đám võ giả sau lưng Thiết Phi Ngư thì đã sớm nhao nhao mắng chửi.
“Này, ngươi có thể diện không vậy? Có tư cách hay không là điều một kẻ Sinh Tử Cảnh như ngươi có thể nói được sao?”
“Ngươi cho rằng nơi này là Hạ Giới? Thiên tài trong thánh địa Linh Vũ không phải là sự tồn tại như ngươi tưởng đâu.”
“Không có gan nhận khiêu chiến thì thôi, lại còn đưa ra lý do này để từ chối. Da mặt cũng dày gớm...”
Hiện tại, không chỉ đám thiếu gia ăn chơi này phẫn nộ, mà những thiên tài khác trong võ đường Vạn Linh cũng cảm thấy không cam lòng. Lần này La Chinh khinh bỉ Thiết Phi Ngư, mà Thiết Phi Ngư lại nằm trong tốp một trăm võ giả hàng đầu của võ đường Vạn Linh. Như vậy có thể nói, La Chinh đã khinh thường tất cả các thiên tài trong thánh địa Linh Vũ.
Thiết Phi Ngư đang cố nhẫn nhịn, cuối cùng cũng có hành động. Gã bỗng nhiên hít sâu mấy hơi, điều chỉnh lại tâm trạng của mình, sau đó mới nói với La Chinh: “Có tư cách hay không cũng chẳng sao, ngươi nhất định phải nhận lời khiêu chiến với ta. Nếu không, đừng trách ta ra tay ngay tại đây.”
Không quy tắc thì đã không hoàn thiện. Võ đường Vạn Linh chắc chắn không phải là nơi có thể tùy ý ra tay. Nhưng võ giả trong toàn bộ võ đường Vạn Linh, bao gồm cả đạo sư cũng đều cảm thấy khó chịu với La Chinh. Cho dù Thiết Phi Ngư vi phạm quy tắc, chắc cũng sẽ không có ai trách phạt hắn ta.
Ngôn từ của Thiết Phi Ngư không đủ sắc bén, nhưng đầu óc gã lại không ngu. Gã vẫn nắm rõ những chi tiết này.
Nhưng La Chinh vẫn đàng hoàng nói: “Ta nói ngươi không đủ tư cách, tất nhiên là không đủ tư cách. Nếu ra tay với ta, là ngươi tự rước lấy nhục. Cho nên, ta cũng chỉ vì muốn tốt cho ngươi mà thôi. Ngươi nhất định phải ra tay với ta sao?”
Lời này suýt chút nữa đã khiến Thiết Phi Ngư phải hộc máu. Gã cảm thấy mình không thể nói chuyện với La Chinh được nữa. Thế là gã quyết định vận chuyển chân nguyên, ép La Chinh phải ra tay.
Ai biết đúng vào lúc này, một võ giả áo trắng bay đến, nhẹ giọng nói: “Thiết sư đệ. Đệ... hoàn toàn không đủ tư cách khiêu chiến La Chinh.”
“Ngọc Long sư huynh!”
“Tư Mã Ngọc Long đến rồi.”
“Huynh ấy cũng vì La Chinh mà đến sao?”
Tư Mã Ngọc Long chính là thiên tài đứng đầu của võ đường Vạn Linh. Vị trí đứng đầu của y tuyệt đối là hàng thật giá thật. Bởi vì sự chênh lệch của y và người đứng ở vị trí thứ hai lớn đến mức không thể tưởng tượng được.