Thế nên La Chinh chọn không giải thích.
Thực ra Vân Lạc cũng biết La Chinh sẽ không nói ra sự thật. Hắn đã không muốn giải thích thì Vân Lạc cũng không ép. Ít nhất thì La Chinh cũng đã không phủ nhận.
Nhưng ngay sau đó Vân Lạc lại hỏi: “Ngươi có biết thân phận của cô gái thần bí ca hát hôm trước không?”
La Chinh lắc đầu.
Thét Lệnh của cô gái thần bí kia dường như cũng giống hắn, không giới hạn số lần sử dụng. Rất có thể tấm Thét Lệnh đó cũng giống như tấm trong tay hắn, có thể sử dụng vô số lần.
Nhưng ai biết được nàng ta là ai?
“Ồ...” Vân Lạc khẽ gật đầu, tiếp tục quan sát La Chinh.
Vân Lạc của hiện tại mới chính là Vân Lạc. Theo một ý nghĩa nào đó thì đây mới là lần “gặp mặt” đầu tiên của nàng và La Chinh.
Phân thân của nàng nhận định, để cho La Chinh tự do phi thăng, mà Thiên Vị tộc cũng vậy, không bắt ép La Chinh gia nhập vào Thiên Vị tộc, vì thế Vân Lạc khá là vừa lòng. Nhưng chẳng biết trùng hợp thế nào mà La Chinh vẫn phi thăng tới liên minh, có lẽ đây là mệnh của hắn.
Người không có số mệnh thì không được định sẵn một con đường nào cả, nhưng cho dù con đường tương lai của La Chinh như thế nào, thì bây giờ nàng cũng không ngại giúp hắn một phen.
Chỉ dựa vào tấm Thét Lệnh không giới hạn số lần sử dụng của La Chinh thôi cũng đáng để nàng làm như vậy rồi. Thét Lệnh có tác dụng rất lớn đối với nhiều chủng tộc. Sau này, có khi nàng còn phải phiền La Chinh nhiều lần cũng nên. Ví dụ như nàng chẳng có nhiều Thét Lệnh thì hoàn toàn có thể nhờ La Chinh truyền tin giúp.
Thấy Vân Lạc nhìn mình chăm chú như vậy, La Chinh bỗng có cảm giác như bị nhìn thấu, như thể không có bí mật nào có thể giấu được ánh mắt nàng.
La Chinh cũng biết rằng, dù tu vi của Vân Lạc rất mạnh, nhưng nàng không có được năng lực này. Chẳng qua là vì tu vi của hắn và nàng chênh lệch quá nhiều nên hắn mới có cảm giác như vậy mà thôi.
Giống như lúc Thánh chủ của thánh địa Linh Vũ quan sát hắn, hắn cũng có cảm giác này.
Thế nên chỉ có thể nói rằng, là do tu vi của La Chinh quá thấp. Ở Hạ Giới, hắn là sự tồn tại mạnh nhất, nhưng ở Thượng Giới thì Sinh Tử Cảnh mới chỉ là bước khởi đầu!
Quan trọng nhất là hắn vẫn chưa có bất kỳ tin tức nào về La Yên. Có lẽ giống như Huân đã nói, người thanh niên xuất hiện ở Hư Linh Tông kia chính là người khiến cả Đại Thế Giới đều vô cùng sợ hãi, là sự tồn tại còn vượt trên Thiên Đạo. Có lẽ La Yên đã ở một nơi ngoài Thiên Đạo này rồi...
La Chinh rất không muốn đưa ra kết luận này, nhưng đây lại là khả năng lớn nhất. Muốn tìm được La Yên mà chỉ dựa vào thực lực hiện tại thì chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày.
Nghĩ đến Huân, La Chinh lại bỗng nhìn về phía Vân Lạc rồi hỏi: “Vân Lạc, ngươi có cách nào để Huân tỉnh lại không?”
“Huân?”
Vân Lạc nghe La Chinh nói thế thì ngẩn ra. Ký ức của trăm vạn phân thân quá nhiều, muốn Vân Lạc nhớ kỹ và chuẩn xác từng người là điều vô cùng khó khăn. Chỉ có La Chinh là ngoại lệ.
Nhưng nàng vẫn dựa theo ký ức về La Chinh để tìm ra sự tồn tại của Huân...
“Sát Lục Vương của Yêu Dạ tộc à? Nếu ta nhớ không nhầm thì nàng ấy cũng chỉ còn có một luồng linh hồn.” Vân Lạc nói.
Chuyện Sát Lục Vương của Yêu Dạ tộc mất tích cũng chẳng phải là bí mật gì trong trời đất này. Mà ba vị Vương chính là tượng trưng cho các nàng. Nếu Huân hoàn toàn không còn nữa, Yêu Dạ tộc sẽ sinh ra một vị Sát Lục Vương mới để thay thế địa vị của Huân.
La Chinh khẽ gật đầu không nói gì.
Vân Lạc tiếp tục chăm chú nhìn La Chinh, cười nói: “Ngươi muốn giúp nàng đoạt lại Vương vị của Yêu Dạ tộc?”
La Chinh lại gật đầu.
Vân Lạc cười nói tiếp: “Yêu Dạ tộc là sự tồn tại mạnh mẽ mà Nhân tộc chúng ta không thể coi thường. Mặc dù hai vị Vương kia chỉ có tu vi Giới Chủ, nhưng các nàng là Vương của Yêu Dạ tộc, nhiều lúc còn hữu dụng hơn cả Thiên Tôn. Địa vị của Huân có ý nghĩa vô cùng quan trọng, với thực lực hiện tại của ngươi thì còn chưa đủ.”
“Ta sẽ nâng cao tu vi bản thân.” La Chinh nghiêm nghị nói.
Thấy La Chinh nghiêm túc như thế, Vân Lạc bỗng cười khanh khách: “Ta đâu phải là sư phụ ngươi, cũng chẳng thể lay chuyển ý nghĩ của ngươi được. Mong muốn của ngươi thì ngươi hãy tự mình đi nắm lấy. Khi ở đại lục Hải Thần, ta không can thiệp vào chuyện của ngươi, bây giờ cũng vẫn vậy. Chuyến này, sau khi ngươi đến thiên cung Vân Miểu, ta sẽ giúp ngươi đánh thức Huân và chữa trị linh hồn bị vỡ nát của nàng.”
“Chữa trị!” Ánh mắt của La Chinh rực sáng.
Nghiêm túc mà nói thì linh hồn chính của Huân đã không còn nữa. Luồng linh hồn bầu bạn bên cạnh La Chinh chỉ là một luồng tàn hồn mà thôi!
Có thể đánh thức Huân là một chuyện vô cùng đáng mừng đối với hắn. Không ngờ Vân Lạc lại còn hứa hẹn, sẽ chữa trị cho nàng nữa!
Thấy nét mặt vui mừng của La Chinh, Vân Lạc chỉ khẽ mỉm cười nói: “Lên đường thôi.”
Sau đó hai tiếng ngựa hí vang lên bên ngoài, chiếc xe ngựa rung lên một cái rồi vội vã lao về phía trước.
Chỉ trong chớp mắt, chiếc xe ngựa đã xông vào lối đi không gian!
“Ồ...” Ở đây không có lối đi không gian, nhưng xe ngựa vừa chuyển động đã tiến vào trong đó. Thấy vậy, La Chinh tỏ vẻ tò mò.
“Chỉ là thiên phú của ngựa Thiên Loan mà thôi. Chúng có thể tự do chui vào lối đi không gian.” Vân Lạc giải thích.
La Chinh gật đầu. Từ sau khi phi thăng, những thứ ở Thượng Giới đều khiến hắn vô cùng tò mò. Hiện giờ, có lẽ hắn phải cần một khoảng thời gian nữa để thích nghi...
Đi tới một giới khác là một chuyện cực kỳ xa lạ với hắn. Thực tế thì đến chín mươi chín phần trăm các võ giả, cả đời đều không thể ra khỏi Đại Giới của mình. Thế nên việc trong vũ trụ này có mười vạn Đại Giới tồn tại cũng chỉ là một khái niệm và truyền thuyết đối với võ giả mà thôi. Mọi người đều biết sự tồn tại của những Đại Giới này, cũng từng nghe rất nhiều tiếng gào thét trong vũ trụ của Thiên Tôn và Giới Chủ, nhưng cả đời này lại chưa từng nhìn thấy.
Mà hiện giờ La Chinh lại đi theo Vân Lạc, vượt qua hơn nghìn Đại Giới để đến Đại Giới là trung tâm của liên minh!
Sau khi hai con ngựa Thiên Loan chui vào lối đi không gian thì bèn dùng tốc độ nhanh không tưởng được mà phi đi như bay. Điều khiến La Chinh ngạc nhiên hơn cả là khi những con ngựa Thiên Loan này chạy, dường như chúng vẫn luôn tăng tốc độ. Thần thú này lúc đầu không chạy quá nhanh, nếu La Chinh dùng toàn lực thì biết đâu cũng có thể đuổi kịp.
Vấn đề là dường như ngựa Thiên Loan không có tốc độ cực hạn! Sau khi chạy suốt một ngày, tốc độ của nó đã đạt đến độ mà La Chinh không thể tưởng tượng nổi. Đến ngày thứ hai, tốc độ còn nhanh gấp đôi ngày đầu, ngày thứ ba thì lại gấp đôi ngày thứ hai...
Mấy ngày trước, La Chinh còn có thể quan sát cảnh vật xung quanh lối đi, ví dụ như xem võ giả trên xe bay đi cùng hướng...
Nhưng đến ngày thứ tư thì La Chinh đã chẳng còn nhìn rõ cảnh vật ngoài cửa sổ nữa rồi. Tốc độ của chúng nhanh đến mức này thì tất cả mọi thứ đều hóa thành những vệt dài, hoàn toàn không thể phân biệt được là người hay là thứ gì khác...
Lối đi thông qua Đại Giới này vốn cũng có vô số trạm kiểm soát, cần nộp lệ phí mới được đi qua. Nếu là võ giả thông thường, phí tổn để vượt qua một Đại Giới thôi cũng là cả một con số thiên văn rồi. Vậy mà từ đầu đến cuối lại không có bất kỳ ai dám chặn xe ngựa của Vân Lạc.
Mà cho dù có muốn chặn thì với cái tốc độ này cũng chẳng ngăn nổi.
Ngày thứ sáu, Vân Lạc nói cho La Chinh biết bọn họ đã rời khỏi Thông Linh giới.
“Bây giờ mới rời khỏi Thông Linh giới...” La Chinh vốn còn tưởng với tốc độ này đã tiến vào Đại Giới khác từ lâu rồi.
Nếu dựa theo tốc độ hiện tại thì có lẽ phải mất gần hai mươi năm mới có thể đi qua hơn một nghìn Đại Giới mất!
Có điều, tốc độ của ngựa Thiên Loan vẫn không ngừng tăng nhanh!
Sau khi rời khỏi Thông Linh giới là tiến vào con đường liên giới. Con đường liên giới này được xây dựng rộng hơn cả con đường Đại Giới. Muốn xây lên những con đường này thì phải nối mấy nghìn Đại Giới lại với nhau như xâu một chuỗi ngọc trai vậy. Đây là một công trình to lớn mà La Chinh không tưởng tượng được.
Con đường Đại Giới thông thường là do cho các nhân vật cấp Giới Chủ tạo nên, nên có lẽ con đường liên giới này cũng được tạo ra từ tay của Thiên Tôn cũng nên - La Chinh thầm đoán.