Sau thời gian một vài nhịp thở, khó khăn lắm hắn mới nâng cao thêm được một phần tư tấc. Ý thức được bản thân hiện giờ đã cực kỳ suy yếu, nếu không bộc phát thì sẽ không còn cơ hội nữa, nên hắn cắn chặt răng, chân nguyên trong cơ thể bỗng ùn ùn kéo đến!
Thế nên Tạ Mãng vốn đang từ từ bay lên cao đột nhiên tăng tốc.
Nhưng đúng lúc Tạ Mãng bộc phát sức mạnh thì trọng lực từ trên mái vòm dồn xuống liền tăng thêm gấp bội!
“Bị lừa rồi!”
Không phải nói là trọng lực sẽ tăng chầm chậm thôi sao? Tại sao bản thân vừa mới bộc phát ra thì trọng lực cũng lập tức tăng lên vậy?
Ông lão ngồi bên cạnh bàn cười khẩy: “Đi theo con đường bất chính, không dựa vào thực lực của bản thân thì cuối cùng cũng không thể thành công!”
Thực ra không phải là Tạ Mãng bị lừa.
Đúng là có một khoảng thời gian có thể lợi dụng thủ đoạn này để lấy được thần khí trên mái vòm.
Thần văn trọng lực trên mái vòm sẽ không ngừng đánh giá tình trạng của võ giả. Lúc đầu, việc đánh giá này có một độ trễ nhất định, có vài võ giả phát hiện ra sơ hở này nên lúc bay vào mái vòm thì áp chế sức mạnh của bản thân lại, đợi khi đến gần mới đột nhiên bộc phát ra.
Mặc dù thời gian trễ rất ngắn, không đến một cái chớp mắt, nhưng lợi dụng điều này cũng đủ để võ giả tăng được không ít độ cao.
Đã là sơ hở thì tất nhiên không thể cứ để mặc được. Mặc dù Thần Binh Đường không có mệnh lệnh ngăn cấm, nhưng lại âm thầm nâng cấp thần văn trên mái vòm, sửa chữa sơ hở đó.
Trước mắt, Tạ Mãng đã bị chính sơ hở này lừa rồi.
Mặc dù hắn ta bạo phát chân nguyên trong cơ thể, nhưng trọng lực cũng tăng lên ngay sau đó như hình với bóng. Tuy lần bạo phát này cũng nâng cao thêm được vài thước, nhưng vẫn còn cách đốm sáng màu đỏ gần nhất một đoạn.
Điều đáng hận nhất là điểm sáng đỏ đó bồng bềnh trôi trong không trung, dường như còn cố ý trôi về bên cạnh tay hắn. Khoảng cách giữa hắn và đốm sáng chỉ có một thước mà thôi nhưng đối với Tạ Mãng thì một thước này chính là rãnh trời!
“Liều thôi!”
Lúc này, hai mắt Tạ Mãng đỏ rực. Hắn cắn lưỡi, bắt đầu thiêu đốt tinh huyết của bản thân.
Thiếu tinh huyết sẽ rất khó bù đắp lại, cho dù có bù đắp lại thì cũng phải trả một cái giá rất lớn.
Giờ đây Tạ Mãng giống như một con bạc đã bị thua sạch sẽ, thua càng nhiều lại càng muốn lấy lại những thứ mình đã bị mất đi. Cứ như vậy hắn lại càng muốn bỏ ra nhiều hơn, bởi muốn lấy lại tất cả những thứ mình đã mất!
Có điều, Tạ Mãng lại quên mất rằng thần văn trọng lực sẽ gia tăng tùy theo sức mạnh của bản thân hắn phát ra. Sau khi hắn thiêu đốt tinh huyết, quả nhiên đã có được sức mạnh có thể xông về phía trước. Thế nhưng trọng lực kia càng lúc càng khủng bố…
Một thước, nửa thước, một tấc…
Dán mắt vào trọng lực to lớn như vậy, Tạ Mãng chỉ còn cách đốm sáng đỏ vẻn vẹn một tấc!
Nếu như nhớ không nhầm thì bảo kiếm ở giữa đốm sáng kia chính là Thập Phương Trọng Khiếu Kiếm!
Hắn ta từng tìm hiểu kỹ những thông tin về Thập Phương Trọng Khiếu Kiếm rồi. Thanh trọng kiếm này không được coi là nặng đối với những người cầm kiếm, nhưng thực tế lại ẩn chứa trọng lượng của hàng vạn dãy núi trong đó. Người cầm kiếm có thể tùy ý sắp xếp trọng lượng này, do vậy một kiếm chém xuống liền tương đương với ngàn vạn dãy núi cùng chém xuống.
Lấy được nó là có thể kiếm lại được lãi rồi!
Tạ Mãng cắn chặt răng. Hắn cảm thấy đầu ngón tay của mình đã gần chạm đến đốm sáng đỏ rồi, chỉ cần nâng cao nửa tấc nữa thì hắn ta có thể nắm được đốm sáng kia trong tay.
Thế nhưng, lúc này lại xảy ra một cảnh tượng khiến hắn ta tuyệt vọng. Đốm sáng kia nhẹ nhàng nhảy lên, cách xa Tạ Mãng hắn.
Đốm sáng trên mái vòm không cố định, nó giống như một tiểu tinh linh, bay lượn khắp nơi trên mái vòm.
Trông thấy cảnh tượng này, Tạ Mãng không thể gắng gượng được nữa, sức lực suy yếu, cả người trực tiếp bị trọng lực đè xuống.
Lúc bị luồng trọng lực đè xuống, hai tay Tạ Mãng khua loạn, muốn bắt lấy một thần khí khác.
“Ầm ầm!”
Trong Thần Binh Đường đột nhiên vang lên một âm thanh lớn, thân hình Tạ Mãng đập mạnh vào sàn nhà. Lúc rơi xuống, quả thực hắn ta đã bắt được một món thần khí. Tạ Mãng nằm trên mặt đất, đưa thần khí đó lại xem xét, suýt nữa tức đến mức hộc máu. Vậy mà lại là một món thần khí tòng tam phẩm, thậm chí còn tệ hơn đệ đệ hắn - Tạ Tuấn.
“Vẫn thất bại!”
“Thực ra cũng không tồi. Tạ Mãng không phải là một nhân vật bình thường, hắn ta chỉ thiếu một chút may mắn mà thôi!”
“Đừng quên là Tạ Mãng đã phải thiêu đốt tinh huyết, sợ là hắn ta đã phải chịu thiệt rồi!”
Sau khi Tạ Mãng bò dậy khỏi mặt đất, trên mặt đầy vẻ buồn bực. Hắn ném thần khí tòng tam phẩm trong tay sang một bên.
Chắc là thấy Tạ Mãng tức giận nên ông lão mày trắng mỉm cười: “Muốn thử thêm lần nữa không?”
“Không cần!” Tạ Mãng lạnh lùng nói. Bỏ ra nhiều như vậy mà chỉ thu lại được một món thần khí tòng tam phẩm, hắn ta cảm thấy cực kỳ mất mặt, không muốn tiếp tục ở lại nơi này nữa, chuẩn bị đưa Tạ Tuấn rời đi.
Đúng lúc đó La Chinh lại giao ngọc bội trong tay cho ông lão kia rồi hỏi: “Nếu ta muốn lấy thần khí nhất phẩm, phải chăng cũng cần bỏ ra thêm một trăm viên ngọc chân nguyên?”
Miếng ngọc bội trong tay La Chinh là cơ hội để vào mái vòm lấy một thần khí. Miếng ngọc bội này tương đương với ba trăm viên ngọc chân nguyên, nếu thêm một trăm viên ngọc chân nguyên nữa thì ý đồ đã rất rõ ràng, chính là muốn lấy thần khí nhất phẩm.
Nghe thấy lời La Chinh, Tạ Mãng đang chuẩn bị cất bước rời đi đột nhiên dừng lại, trên mặt là vẻ chế giễu. Hắn thản nhiên nói: “Khà khà, vừa mới vào thiên cung Vân Miểu đã muốn lấy thần khí nhất phẩm, đúng là không biết tự lượng sức!”
Nói xong, hắn ta liền không đi nữa. Hắn muốn xem xem La Chinh nói dối hay là thực sự quyết tâm muốn lấy một thần khí nhất phẩm. Có những người bị ngã ở một chỗ, liền hy vọng người khác cũng ngã đúng ở chỗ đó. Như vậy thì có thể chứng minh bản thân mình không phải là kẻ duy nhất ngu ngốc, phạm phải sai lầm ở chỗ này.
Ông lão mày trắng cười nói: “Nguyên tắc là nguyên tắc. Theo quy định, nếu như hôm nay đã có người lấy ra một trăm viên ngọc chân nguyên rồi thì ngươi cũng có thể lấy thần khí nhất phẩm ở trên kia!”
Ý trong lời nói, chính là La Chinh không cần đưa ra một trăm viên ngọc chân nguyên nữa, bởi ông ta cũng không thu lại bốn món thần khí nhất phẩm ở trên kia.
La Chinh gật nhẹ đầu, tuy vậy vẫn nói: “Có điều, ta muốn xem bức vẽ kia!”
Không phải La Chinh tham lam, mà chỉ là hắn biết việc lựa chọn một binh phí phù hợp với mình không phải là chuyện đơn giản, nên mới muốn xem thêm.
“Được.” Ông lão mày trắng gật nhẹ đầu, mở bức vẽ ra rồi đưa cho La Chinh.
Trong trang đầu tiên của bức vẽ có tổng cộng tất cả mười sáu món thần khí nhất phẩm. Tạ Mãng đã chọn ra bốn thanh bảo kiếm từ trong mười sáu món này.
La Chinh nhìn qua một lượt. Bốn thanh bảo kiếm này cũng là tất cả số binh khí hình kiếm trong mười sáu món thần khí, những món khác đều là đao, thương, cung, thậm chí còn có cả một bao mũi tên…
Chỉ mới nhìn như vậy La Chinh đã biết bản thân mình không cần phải thêm một trăm viên ngọc chân nguyên nữa rồi. Thế nhưng hắn ta lật đi lật lại bức vẽ, lại phát hiện ra bức vẽ này có trang thứ hai.
“Ồ? Trang thứ hai?” Trên mặt La Chinh hiện lên vẻ tò mò.
Trên trang thứ hai chỉ có ba món binh khí!
Nhìn sắc mặt của La Chinh, Tạ Mãng cười lạnh: “Không cần xem trang thứ hai, những thứ đó không phải là cái mà ngươi có thể khống chế được đâu!”
La Chinh liếc nhìn Tạ Mãng: “Ngươi tự nhìn lại bản thân mình đi. Việc này liên quan gì đến ngươi!”
Tạ Mãng vốn đang tức giận, nay lại nghe thấy một tên tiểu bối vừa mới đến thiên cung Vân Miểu nói với mình những câu như vậy nên hắn liền nổi sát khí. Tạ Tuấn ở bên cạnh còn nói: “Ca, tên này thật là bỉ ổi!”
La Chinh cảm nhận được sát ý của Tạ Mãng, thế nhưng vẫn đứng lù lù không động đậy, ngược lại còn dùng ánh mắt giễu cợt nhìn về phía Tạ Tuấn, tiếp tục quan sát trang thứ hai của bức tranh.
Ông lão mày trắng nói: “Không được phá vỡ quy tắc của Thần Binh Đường. Nếu muốn đánh nhau thì ra ngoài mà đánh!”
Đương nhiên Tạ Mãng cũng không muốn ra tay ở đây, hắn chỉ muốn tạo áp lực cho La Chinh mà thôi. Sau khi ông lão nói xong liền tiếp tục nói với La Chinh: “Những binh khí ở trang thứ hai của bức tranh này là do các Cung chủ đời trước truyền lại. Nếu như thêm một trăm viên ngọc chân nguyên thì ngươi có thể chọn một trong ba món để vào trong mái vòm.”