Ba món binh khí này là vũ khí của ba vị Cung chủ tiền nhiệm.
Trong những thần khí nhất phẩm cũng có thể chia ra tốt xấu.
Đương nhiên, ba món thần khí của ba vị Cung chủ tiền nhiệm không giống với những thần khí nhất phẩm bình thường!
Do vậy có quy định, chỉ cần giao nộp một trăm viên ngọc chân nguyên thì có thể đặt bốn món thần khí nhất phẩm bất kỳ ở trang đầu tiên vào trong mái vòm.
Còn thần khí nhất phẩm ở trang thứ hai thì cũng phải giao nộp một trăm viên ngọc chân nguyên, nhưng chỉ được đặt một món vào trong mái vòm mà thôi.
La Chinh quan sát kỹ ba món vũ khí này.
Trong ba món vũ khí thì hai món là đao, chính là Thuần Dương Huyền Hoàng Đao và Dương Viêm Ảnh Hỏa Đao!
La Chinh chưa từng tu luyện đao pháp, nên vũ khí loại đao không phù hợp với hắn. Sau khi xem lướt qua một lượt, hắn liền bỏ qua.
Nhưng ngay sau đó, ánh mắt La Chinh dừng lại trên món binh khí cuối cùng.
Đó là một thanh kiếm.
“Lôi Phong U Thần Kiếm!”
Kiếm dài năm thước!
Thế kiếm chứa đựng sức mạnh của gió và sấm. Thế kiếm như gió, đường kiếm như sấm…
Ta đã cầm thanh kiếm này tung hoành khắp thiên hạ hơn hai trăm nghìn năm, lúc từ chức mới đặt thanh kiếm này vào trong Thần Binh Đường.
Người nào có duyên thì hãy dựa vào sức mạnh của bản thân mà đoạt lấy thanh kiếm này đi!
Nếu may mắn, biết đâu lại có thể dựa vào thanh kiếm này mà tạo ra vinh quang rực rỡ!
La Chinh đọc kỹ hàng chữ phía dưới thanh kiếm, những chữ này chắc là do Cung chủ tiền nhiệm của thiên cung Vân Miểu để lại.
Sau khi xem xong, trong mắt La Chinh lóe lên tia sáng. Hắn lấy một trăm viên ngọc chân nguyên ra khỏi nhẫn tu di đưa cho ông lão mày trắng.
Ông lão mày trắng mỉm cười, nói: “Nhóc con, ngươi đã chọn kỹ rồi?”
“Vâng.” La Chinh gật đầu.
“Chọn gì vậy? Ta mang ra cho ngươi.” Ông lão cười.
La Chinh đưa tay ra nhẹ nhàng chỉ, nói: “Chính là cái này, Lôi Phong U Thần Kiếm!”
“Thanh kiếm này à? Chính là thanh bội kiếm Cung chủ đời trước nữa để lại.” Ông lão mày trắng thản nhiên nói.
“Lẽ nào vị Cung chủ này đã vào thiên nhân ngũ suy rồi?” La Chinh hỏi.
La Chinh coi như còn trẻ, nhưng thước đo thời gian trong Thượng Giới khác xa với những gì bản thân hắn có thể tượng tượng được. Nếu đã từ chức, rất có khả năng là tiến vào thiên nhân ngũ suy.
Hỏi đến thiên nhân ngũ suy ở đây, thực tế chính là hỏi xem vị Cung chủ này có phải đã qua đời rồi không?
Ông lão mày trắng thở dài, sau đó lắc đầu: “Không. Thanh kiếm này do Tiêu cung chủ lưu lại. Cung chủ chưa rơi vào thiên nhân ngũ suy. Có lẽ bây giờ đã đột phá cảnh giới Thiên Tôn rồi!”
“Đột phá cảnh giới Thiên Tôn!” La Chinh hít vào một hơi thật sâu.
Ông lão gật đầu, không gì nói nhiều nữa, chỉ nhẹ nhàng vung tay, trong mái vòm liền có thêm một đốm sáng màu xanh lam.
Hiện giờ dưới mái vòm có nhiều đốm sáng màu trắng, ở trên cao có bốn đốm sáng màu đỏ, còn đốm sáng màu xanh lam kia bồng bềnh ở nơi cao nhất của mái vòm.
“Xanh lam, đốm sáng màu xanh lam… Tên nhóc này, ngươi thực sự chọn thần khí ở trang thứ hai của bản vẽ!”
“Tại sao lại có đốm sáng màu xanh lam? Bình thường thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy điểm sáng màu đỏ, mặc dù chưa thấy ai có thể lấy được thần khí nhất phẩm, nhưng cũng từng có người thử. Thế nhưng đây là lần đầu tiên gặp đốm sáng màu xanh lam!”
“Phí lời. Đó là binh khí ở trang thứ hai của bản vẽ, căn bản là không thể lấy được! Thần khí nhất phẩm ở trang thứ nhất thì xem như vẫn có một chút khả năng lấy được, chứ thần khí nhất phẩm ở trang thứ hai… Ha ha, mặc dù ngọc chân nguyên có nhiều đi nữa thì cũng làm gì có ai phung phí như vậy?
“Tên nhóc này bỏ ra nhiều như vậy, có lẽ hắn vốn không muốn lấy thần khí nhất phẩm. Chẳng qua chỉ dùng một trăm viên ngọc chân nguyên để thử vận may mà thôi…”
Rất nhiều võ giả ngắm nhìn đốm sáng màu xanh trên mái vòm, rồi sôi nổi bàn luận.
Vẻ mặt tươi cười của Tạ Mãng và Tạ Tuấn lại càng đậm. Tạ Mãng nói: “Ta vào thiên cung Vân Miểu lâu như vậy rồi, nhưng cũng chưa từng thấy tên nào ngốc nào thật sự đưa binh khí nhất phẩm ở trang thứ hai lên mái vòm. Thật đúng là người không biết gì thì cũng không biết sợ!”
Tạ Tuấn cười nói: “Nếu ngọc chân nguyên nhiều quá mà không có chỗ tiêu thì có thể đưa ta, việc gì phải phung phí như vậy?”
Đương nhiên ngọc chân nguyên của La Chinh cũng không phải là nhiều tới mức không có chỗ tiêu. Một trăm viên ngọc chân nguyên này là do các giáp sĩ trong thánh địa Linh Vũ đặc biệt khai ân trả lại cho hắn. Toàn bộ giá trị con người hắn cũng chính là hơn một trăm viên ngọc chân nguyên này. Hiện giờ sử dụng nó cũng chỉ có một mục đích cực kỳ đơn giản, hắn nhất định phải lấy được Lôi Phong U Thần Kiếm!
Còn với Tạ Tuấn, La Chinh cũng chỉ cười. Trước mắt, hắn không rảnh để lải nhải với thằng nhóc này, mà hướng thẳng đến trung tâm của mái vòm.
Trong con mắt của La Chinh, thực lực và thiên phú của Tạ Tuấn không đáng nhắc đến, nhưng ca ca của hắn - Tạ Mãng lại là đối thủ mà La Chinh coi trọng. Cho dù là Tạ Mãng thì muốn bay lên đến mái vòm cũng cực kỳ vất vả. Do đó, La Chinh muốn chạm đến đốm sáng xanh lam kia thì tuyệt đối không đơn giản.
Sau khi điều chỉnh lại tâm trạng, La Chinh hít một hơi thật sâu, khí hỗn độn trong cơ thể nhẹ nhàng vận chuyển, thân hình hắn cũng rời khỏi mặt đất.
Đúng lúc La Chinh bay lên, một luồng sức mạnh liền ép xuống cơ thể hắn!
“Trọng lực thật mạnh mẽ.” Ánh mắt La Chinh lóe lên.
Trọng lực này giống trọng lực trong không gian mỏ quặng ở đại lục thần quốc. Chỉ có điều, nó không bá đạo như trọng lực trong không gian đó. Trọng lực trong mỏ quặng kia căn bản là không thể phản kháng được, chỉ cần rời khỏi phiến lá thì sẽ bị kéo thẳng xuống dưới.
Nhưng trọng lực trước mắt không ảnh hưởng gì đến La Chinh. Hắn cũng không vội vàng xông lên mà từ từ nâng dần độ cao của bản thân.
Một trượng, hai trượng…
Độ cao của La Chinh dần tăng lên, trọng lực gây sức ép lên La Chinh cũng càng lúc càng mãnh liệt, giống như trong mái vòm này có một cánh tay lớn, nắm chặt La Chinh đang đứng im một chỗ trong tay, đồng thời dùng lực kéo xuống.
Thế nhưng, cho dù có vậy thì La Chinh vẫn duy trì tốc độ, lên cao một cách đều đặn, nhàn nhã nâng cao tốc độ của bản thân. Ngoài việc tốc độ lên cao hơi chậm ra thì hoàn toàn không nhìn ra đang có một luồng sức mạnh gây áp lực lên người La Chinh.
“Tình hình cũng được đó! Tên nhóc này… không giống như đang giả vờ!”
“Có vẻ tên nhóc này không khó để lấy được một món thần khí nhị phẩm.”
“Chính xác. Tu vi của hắn mới ở Sinh Tử Cảnh ngũ trọng, ta thấy hắn sẽ có thể nhanh chóng tiến vào Yến Vân Đường!”
Những võ giả này không quen biết La Chinh, lúc trước bọn họ thấy La Chinh chỉ là Sinh Tử Cảnh ngũ trọng nên trong lòng ít nhiều gì cũng xem nhẹ La Chinh. Thế nhưng giờ đây, nhìn thấy La Chinh lấy nặng làm nhẹ, cứ thế mà nâng cao độ cao của bản thân thì trong lòng mỗi người đều thấy bội phục.
Tạ Mãng cất giọng lạnh lùng: “Hừ! Cố giả vờ bình tĩnh mà thôi, thực sự có lẽ là đang gắng gượng chống đỡ. Loại người này ta đã gặp nhiều rồi!”
“Ca nói đúng. Có lẽ cùng lắm thì tên nhóc này cũng chỉ lấy được một thần khí tam phẩm.” Tạ Tuấn cũng hùa theo.
Các võ giả ở bên cạnh nghe thấy những lời này, có một số người nói nhỏ: “Cho dù có là thần khí tam phẩm thì cũng mạnh hơn các ngươi…”
Ông lão mày trắng vẫn dùng ánh mắt rất hiền hòa nhìn La Chinh. Có điều, sâu trong ánh mắt hiền hòa ấy lại ẩn chứa nét kinh ngạc lạ thường.
Ông canh giữ Thần Binh Đường suốt bao nhiêu năm nay, cũng đã gặp rất nhiều người đến lấy thần khí, trong đó đương nhiên cũng có không ít thiên tài vô cùng xuất sắc. Bọn họ rất tự tin vào bản thân, nhưng ông có thể cảm nhận được dao động trong tâm tính của bọn họ.
Giống như Tạ Mãng vừa nãy, mặc dù cũng từ từ bay lên, nhưng bởi vì muốn lấy ra sức mạnh tương đương để chống lại trọng lực nên tốc độ lên cao không đều. Tỉ mỉ quan sát sẽ thấy là lúc nhanh lúc chậm!
Kiểu này giống như một người đi đẩy xe, thông thường thì sức mạnh sẽ được tạo ra từ từng lần hít thở, cực kỳ nhịp nhàng.
Thế nhưng cũng có trường hợp ngoại lệ, chiếc xe kia rất nhẹ, người đẩy xe phải rất nhẹ nhàng mới có thể giữ được tốc độ đều của xe. Đương nhiên là nếu chiếc xe rất nặng, mà sức mạnh của người đẩy xe cũng mạnh mẽ tới mức không gì sánh được thì cũng có thể giữ được tốc độ đều.
La Chinh trước mặt chính là như vậy. Tốc độ lên cao của La Chinh cực kỳ đều đặn, không nhanh không chậm, một phần cũng không. Điều này có thể chứng minh sức mạnh của La Chinh có thừa để ứng phó với trọng lực trước mặt, hoặc là hắn đã hoàn toàn áp chế được trọng lực này thì mới có thể làm được như vậy!
Tên nhóc này vừa lên đã giữ được tốc độ ổn định. Khà khà, cũng là một kiểu khoe khoang. Nhưng kiểu khoe khoang này cần có thực lực, không biết hắn có thể giữ được tốc độ này đến độ cao nào? Ông lão mày trắng thầm nghĩ.