Nhưng khi đó trong lòng nàng ta đã dâng lên một chút cảnh giác!
Cho nên mới cưỡng ép khống chế người của thánh địa Thiên Vũ, ý đồ hủy diệt linh hồn của Huân, chẳng qua lại bị La Chinh phát hiện trước, dẫn đến thất bại trong gang tấc.
Nhưng đến hôm nay, linh hồn của Huân bỗng nhiên mạnh hơn vô số lần!
Nàng ta có thể cảm nhận được điều này từ trên người pho tượng tràn đầy ý chí Sát Lục kia!
“Có đại năng nào đó đã giúp Huân tu bổ linh hồn.” Ánh mắt nàng ta đầy suy nghĩ phức tạp: “Xem ra, hẳn là tên nhóc kia đã phi thăng!”
Nếu chỉ là chữa trị linh hồn, nàng ta vẫn sẽ chẳng lo sợ gì. Nhưng nàng ta cảnh giác phát hiện, linh hồn của Huân giống như một đốm lửa nhỏ, bây giờ lại có xu hướng cháy bùng lên.
Chính điếm này đã khiến cho nàng ta cảm thấy bất an, cảm thấy nguy hiểm.
Hôm nay có thể chữa trị linh hồn, ngày sau chưa chắc không thể thu được một thân thể, thậm chí khôi phục tu vi, đủ để đối đầu với mình.
Cứ tiếp tục suy nghĩ như vậy, nàng ta liền đứng ngồi không yên, mà trong đôi mắt pho tượng vương giả của Huân phảng phất lộ ra chút ý giễu cợt.
“Cười nhạo ta sao!” Nàng ta khẽ cắn răng, ngón tay nhẹ nhàng ra chiêu, tức thì một làn sóng vô hình truyền đi. Trên pho tượng vương giả của Huân bắt đầu xuất hiện vô số vết nứt, sau đó ầm ầm sụp đổ.
Mỗi pho tượng vương giả trong thánh địa Yêu Dạ tộc đều được làm từ nguyên liệu khác nhau. Ở trong đại điện của nàng ta, pho tượng vương giả được làm từ đá hoa cương Diễn Trạch tốt nhất, nhưng lại không chịu nổi chút lực từ tay nàng ta.
Nhưng mặc dù pho tượng vương giả của Huân vỡ vụn, thì hai con mắt nó vẫn mở trừng trừng, nhìn chằm chằm nàng ta.
“Ầm!”
Nàng ta lại tiếp tục ra thêm một đòn nữa, rốt cuộc đầu pho tượng của Huân cũng vỡ vụn.
Cho dù pho tượng vương giả của Huân nát bấy, tâm trạng nàng ta cũng không tốt hơn bao nhiêu, thậm chí càng phiền não hơn, đi tới đi lui trong đại điện.
Đúng vào lúc này.
Hai nữ thị vệ mặc áo giáp đi vào đại điện, các nàng tiến vào bên trong, quỳ một chân trên đất, hành lễ với Hình Phạt Vương.
“Ngô vương, chúng tôi đã tra được tung tích của Lưu Vũ kia, ba ngày trước nàng đã phi thăng tới Hắc Diệu giới.” Nữ thị vệ báo cáo.
Trên mặt nàng ta lộ ra nụ cười lạnh lùng: “Thật sao? Ta còn tưởng rằng nàng ta vĩnh viễn cũng không thể phi thăng đấy! Đưa nàng ta tới!”
Hình Phạt Vương và Sát Lục Vương đối đầu, Lưu Vũ vẫn luôn giữ thái độ trung lập, cuộc chiến giữa hai vị vương giả không phải là chuyện nàng có thể can dự.
Tất nhiên, Huân và La Chinh không trách cứ Lưu Vũ, huống chi trong tình huống không phải nghe lệnh Hình Phạt Vương, Lưu Vũ vẫn luôn tận tâm tận lực trợ giúp Huân và La Chinh.
Nhưng Hình Phạt Vương lại luôn canh cánh trong lòng. Trong mắt nàng ta, đây là sự phản bội không thể tha thứ được!
Nàng ta chính là vương giả cai quản hình phạt, hễ là người khiến cho nàng ta tức giận thì đều phải chịu hình phạt không thể nào tưởng tượng được. Mặc dù xử lý một Lưu Vũ cũng không có tác dụng gì, chẳng qua nàng ta phải nhanh chóng bình tĩnh lại, mà hiển nhiên Lưu Vũ chính là đối tượng tốt nhất để cho nàng ta bình tâm lại.
Không phải chỉ có mỗi Hình Phạt Vương phát hiện ra linh hồn Huân đã khôi phục, gần như mỗi ngày tất cả người trong Yêu Dạ tộc đều sẽ đến thăm viếng pho tượng vương giả này!
Ngoài Hình Phạt Vương ra, tất cả các võ giả còn lại trong thánh địa Yêu Dạ tộc cũng hiểu rõ có vẻ như Sát Lục Vương của bọn họ đang nhanh chóng khôi phục thực lực của mình, trong đó bao gồm cả những thuộc hạ cũ của Huân!
Thậm chí, trong đó còn có một vị Thiên Tôn!
Sau khoảng nửa canh giờ, giọng nói của vị Thiên Tôn kia vang dội khắp vũ trụ, đó là một giọng nói già nua và bi thương.
“Huân, ngươi trở lại sao? Trở lại vũ trụ sao?”
Lời nói này vang dội bên tai tất cả sinh linh, tất nhiên cũng vang đến bên tai Hình Phạt Vương, La Chinh và Huân nữa.
“Ồ?”
Nghe thấy như vậy, trên mặt Huân bỗng hiện vẻ vừa mừng vừa sợ!
“Là Mộng Thần Tiễn! Thần Tiễn Thiên Tôn!” Nàng mừng rỡ kêu lên.
La Chinh nhíu mày, hỏi: “Thần Tiễn Thiên Tôn này là ai?”
Huân cười nói: “Là một người ủng hộ ta!”
Nhưng vẻ mặt nàng lại lập tức ủ rũ: “Thiên Tôn ủng hộ ta, e rằng cũng chỉ còn lại ông ấy, hơn nữa ông ấy hẳn cũng bị trọng thương, đang trốn ở bên ngoài Yêu Dạ tộc rồi.”
Phía sau mỗi một vương giả của Yêu Dạ tộc, đều tồn tại vô số người ủng hộ.
Những Thiên Tôn ủng hộ Huân lúc trước cũng không phải chỉ có một người là Thần Tiễn Thiên Tôn. Chẳng qua là hai Vương tranh đấu, Hình Phạt Vương dùng hết thủ đoạn, hứa đủ mọi lợi ích, cộng thêm Huân lúc ấy sơ suất, nên dẫn đến một số người phản bội.
Đa số võ giả trong Yêu Dạ tộc là nữ, hiếm có đàn ông trở thành Thiên Tôn, nhưng từ đầu tới cuối Mộng Thần Tiễn này vẫn luôn giúp đỡ Huân!
Cũng chính vì như thế, Thần Tiễn Thiên Tôn đã bị mấy vị Thiên Tôn của Yêu Dạ tộc vây công, bị trọng thương đến mức không thể không chạy trốn.
Nhưng cho dù chạy trốn, Thần Tiễn Thiên Tôn cũng vẫn chế tạo pho tượng vương giả. Có lẽ ông ấy cũng thấy pho tượng vương giả của Huân xuất hiện sự khác thường, đoán là Huân đã phi thăng, cho nên mới sử dụng Thét Lệnh nói chuyện với Huân.
“Đáng tiếc, ta không có Thét Lệnh, không thể nào đáp lại Mộng Thần Tiễn.” Vẻ mặt Huân buồn rầu.
Nghe Huân như vậy, La Chinh nở nụ cười khó kiểu, Huân không có Thét Lệnh, nhưng La Chinh lại có, hơn nữa còn có tấm Thét Lệnh có số lần sử dụng gần như là vô hạn.
Đang lúc La Chinh muốn nói cho Huân biết, thì một tiếng nói khác lại vang lên.
“Mộng Thần Tiễn, tên nghịch tặc này, ngươi còn chưa chết sao? Ha ha ha ha, nếu như ta nhớ không không lầm, ngươi cũng sắp phải vào thiên nhân ngũ suy rồi!”
Giọng nói kia vô cùng quen thuộc đối với Huân, dĩ nhiên La Chinh cũng không xa lạ gì, đó chính là Hình Phạt Vương của Yêu Dạ tộc!
Nghe thấy giọng nói của Hình Phạt Vương, hơn nữa thấy nàng ta còn luôn miệng nói Mộng Thần Tiễn là nghịch tặc, vẻ mặt Huân rất tức giận. Nàng lạnh giọng ngẩng đầu nói: “Dao, nhất định có một ngày ta sẽ đập tan ngôi vị vương giả của ngươi!”
“Hóa ra Hình Phạt Vương tên là Dao.” La Chinh thầm ghi nhớ cái tên này, dù sao cũng không thể cứ gọi người ta là tiện nhân được.
Chỉ thoáng chốc, giọng nói của Thần Tiễn Thiên Tôn lại lần nữa vang dội ở bên tai: “Hừ, tiện nhân, ngươi không có tư cách gọi ta là nghịch tặc! Linh hồn Huân đã khôi phục hơn nửa, tất nhiên là có cao nhân giúp đỡ, nhất định sẽ có ngày đuổi ngươi xuống khỏi ngôi Vương. Đúng là lão phu sắp vào thiên nhân ngũ suy, ha ha, nhưng chắc hẳn ta có thể thấy được ngày ngươi bị đuổi xuống đấy!”
Nghe vậy, Huân lại càng kích động.
Trước đây cho dù xảy ra chuyện gì, Huân mãi mãi cũng chỉ có vẻ mặt lạnh lùng, vẻ kích động lúc này là chưa từng có.
“Cao nhân giúp đỡ? Ha ha, chẳng qua chỉ là chữa trị linh hồn một chút mà thôi. Bây giờ nàng ta căn bản không thể nào đáp lại ngươi, sợ rằng ngay cả Thét Lệnh cũng không có!” Hình Phạt Thiên Tôn cười lạnh nói.
Cùng lúc đó, trong vũ trụ lại truyền đến mấy giọng nói.
“Thần Tiễn, chuyện của Sát Lục Vương là ván đã đóng thuyền, ngươi cần gì phải cố chấp, không thấy rõ con đường trước mắt?”
“Bây giờ Huân muốn trở về đã là chuyện không thể, nàng ta chỉ còn là một mảnh tàn hồn, cũng không duy trì được bao lâu nữa đâu.”
“Mộng Thần Tiễn, ngươi coi chúng ta là vật trang trí sao? Trong vũ trụ này ai có thể đuổi Dao xuống khỏi ngôi Vương? Dựa vào ngươi sao? Ha ha!”
Tất nhiên, những người sử dụng Thét Lệnh này đều là mấy vị Thiên Tôn của Yêu Dạ tộc, bọn họ đều là người ủng hộ Hình Phạt Vương.
Nghe thấy những giọng nói này, Huân cắn chặt môi, thẫn thờ nói: “Đáng tiếc, thật đáng tiếc, ta không có một tấm Thét Lệnh.”
Nhìn Huân như vậy, La Chinh khẽ mỉm cười.
Huân nhìn chằm chằm vào La Chinh, nhíu mày hỏi: “Có cái gì hay mà cười?”
“Bởi vì ta có một tấm Thét Lệnh.” La Chinh cười nói.