Hôm nay Tiêu Đạo Lai đã xưa đâu bằng nay, nghe đồn lão đang tìm cách thăng cấp lên vị trí Thiên Tôn, cũng xem như là nhân vật chạm tay có thể bỏng trong liên minh!
Ai ngờ Tiêu Đạo Lai chỉ lắc đầu, lập tức cười nói: “Lão phu đã từng chủ trì thiên cung Vân Miểu một vạn ba nghìn năm, cũng giáo dục vô số người, song lại chưa từng thu đệ tử thân truyền nào. Cô gái này coi là đệ tử quan môn của ta.”
Sau khi Tiêu Đạo Lai nói xong, cô gái mặc đồ xanh bên cạnh lão cũng ưỡn ngực, trên mặt có chút kiêu kỳ.
Nhìn thấy vẻ mặt như vậy của cô gái mặc đồ xanh, Vân Lạc chỉ mỉm cười hờ hững. Nếu như Tiêu Đạo Lai thật sự có thể thăng cấp lên vị trí Thiên Tôn thành công, vậy thì cô gái này cũng xem như là truyền nhân của Thiên Tôn. Tuổi như vậy đã có thể nhận được chân truyền của Thiên Tôn thì quả thực có đủ vốn liếng để kiêu ngạo.
“Vậy thì thật sự chúc mừng lão Cung chủ có thể thu được một vị đồ nhi như vậy. Nếu như ta đoán không sai thì hình như vị đồ nhi này của ngài sở hữu mệnh Đại Thế Chi Tranh.” Vân Lạc chúc mừng.
Dường như Tiêu Đạo Lai cũng rất vui vẻ, nhưng sau khi cười xong thì trên mặt lại lộ ra vẻ hơi chán nản, lúc lâu mới thở dài nói: “Đại thế đã vén màn rồi, đợi đến khi ta xung kích lên vị trí Thiên Tôn thì đã định trước chỉ là người đứng xem. Cùng nhìn xem thời đại của đám con cưng này được diễn ra như thế nào...”
Lúc này cô gái mặc đồ xanh kia liền nói: “Sư tôn, ta nhất định sẽ không khiến cho ngài thất vọng!”
Tiêu Đạo Lai gật đầu, “An Tâm, tất nhiên con sẽ không làm cho sư phụ thất vọng.” Ngay sau đó Tiêu Đạo Lai lại nói với Vân Lạc: “Nếu như ta nhớ không nhầm thì lần này liên minh muốn mở ‘truyền thừa Tân Hỏa’. Cho nên ta muốn để cho An Tâm đi theo thiên cung Vân Miểu tham gia truyền thừa Tân Hỏa này. Chuyện này phải làm phiền Vân Lạc ngươi rồi.”
Nghe thấy Tiêu Đạo Lai lời nói này, rốt cuộc Vân Lạc đã hiểu rõ ý đồ đến đây của lão Cung chủ. Thì ra Tiêu Đạo Lai muốn cho đồ nhi của lão tham gia truyền thừa Tân Hỏa.
Đối với thiên cung Vân Miểu thì đây cũng không phải là một chuyện xấu, tất nhiên Vân Lạc sẽ không cự tuyệt.
Rất nhiều chủng tộc trong vũ trụ đều có biện pháp kiểm tra thiên phú. Nhân tộc sử dụng biện pháp đo lường tên là truyền thừa Tân Hỏa, cũng là một phương pháp hết sức uy tín trong cả vũ trụ giống như ba tòa tháp của Thiên Vị tộc kia. Song khác nhau ở chỗ, truyền thừa Tân Hỏa này chỉ nhằm vào võ giả Nhân tộc, còn ba tòa tháp của Thiên Vị tộc lại nhằm vào thiên tài trong toàn bộ vũ trụ.
Vân Lạc gật đầu, “Lão Cung chủ nói thế thì quá khách sáo rồi. Nếu như cô gái này có thể đạt được thành tích tốt trong truyền thừa Tân Hỏa thì thiên cung Vân Miểu chúng ta cũng được thơm lây. Vân Lạc cảm tạ ngài còn không kịp nữa là!”
Tiêu Đạo Lai cười khà khà rồi mới lên tiếng: “An Tâm đã mở ra chín cánh hoa sen, thành tích của nó trong truyền thừa Tân Hỏa chắc hẳn sẽ không quá kém.”
Tuy rằng lão nói ra một cách hờ hững như vậy, nhưng vẫn khá là tự phụ với việc An Tâm có thể mở ra chín cánh hoa sen. Trong vũ trụ có bao nhiêu thiên tài siêu cấp có thể mở ra chín cánh hoa sen chứ? Với tiềm lực của An Tâm, không thể đạt được một thành tích không tệ mới khiến cho người ta khó hiểu.
Cô gái tên là An Tâm kia nhếch nhếch môi. Sư tôn gửi gắm kỳ vọng lớn như vậy vào nàng, phen này mục tiêu của nàng không phải là đạt được một “thành tích tốt” mà là phải đạt được thứ hạng đầu tiên!
Sau khi nói chuyện với nhau, hình như Tiêu Đạo Lai nhớ ra chuyện gì, đột nhiên nói: “Nếu như ta nhớ không lầm thì ta đã từng đưa một thanh binh khí vào trong Thần Binh Đường, lát nữa Vân Lạc có thể đưa ta tới đó để An Tâm tự mình lấy hay không?”
Tiêu Đạo Lai hoàn toàn không trực tiếp đòi vũ khí của lão mà để cho cô gái tên là An Tâm kia tự đi lấy!
Từng ấy năm tới nay, chưa từng có người nào có thể lấy đi Lôi Phong U Thần Kiếm kia, lão lại rất có lòng tin với An Tâm, cho rằng nhất định An Tâm có thể lấy đi.
Lời này quả thực khiến cho Vân Lạc sửng sốt, trên mặt lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ.
“Sao thế? Không được sao?” Trên mặt Tiêu Đạo Lai lộ ra vẻ kỳ quái.
Vân Lạc nhún vai một cái, “Không phải là vấn đề này, mà bởi vì... mấy ngày trước nó đã bị người khác lấy đi rồi.”
“Hả?” Trên mặt Tiêu Đạo Lai lộ ra chút ý cười. Với thực lực và địa vị của lão, lão cũng không coi một món thần khí nhất phẩm vào đâu. Lão muốn để cho An Tâm tự đi lấy, thứ nhất là bởi vì công pháp An Tâm tu luyện vừa vặn có thể khởi động Lôi Phong U Thần Kiếm, thứ hai cũng là muốn An Tâm chứng minh thực lực trước mặt Vân Lạc.
Nhưng Tiêu Đạo Lai tuyệt đối không ngờ kiếm kia lại bị người khác lấy mất rồi? Lão từng là Cung chủ của thiên cung Vân Miểu, tự đưa binh khí của mình vào trong đó, cũng hết sức quen thuộc với quy tắc của Thần Binh Đường này. Muốn lấy kiếm của lão đi cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
“Không biết là nhân vật thiên tài nào lấy đi, tu vi là cảnh giới gì?” Tiêu Đạo Lai có chút hứng thú.
“Hắn tên La Chinh, là một người phi thăng, tu vi là Sinh Tử Cảnh ngũ trọng.” Vân Lạc thành thật trả lời.
“Người phi thăng? Sinh Tử Cảnh ngũ trọng?” Ánh mắt Tiêu Đạo Lai lóe lên, tu vi như vậy mà có thể lấy được kiếm của lão đi thì quả thật khiến cho lão bất ngờ. “Không ngờ trong thiên cung Vân Miểu lại xuất hiện một vị võ giả như vậy!”
Nghe thấy sư tôn nói vậy, trong hai mắt của An Tâm kia mơ hồ lộ vẻ không phục. Dĩ nhiên sư tôn không so sánh nàng với La Chinh, nhưng kiếm kia vốn nên để nàng tới lấy, bây giờ lại bị thằng nhóc tên là La Chinh này lấy đi, tất nhiên trong lòng nàng có phần không phục.
“Ta thật muốn gặp mặt vị võ giả tên là La Chinh này, không biết có tiện hay không?” Tiêu Đạo Lai lại thản nhiên nói.
Vân Lạc gật đầu đáp: “Chuyện này cũng không có gì là không thể, La Chinh đang tu luyện trong thiên cung Vân Miểu, bây giờ ta sẽ gọi hắn tới.”
Chỉ chốc lát sau, phù truyền âm của Vân Lạc đã bốc cháy lên ở ngay bên tai La Chinh, nói cho La Chinh biết chủ nhân của Lôi Phong U Thần Kiếm kia muốn gặp La Chinh.
La Chinh hơi khó hiểu, chẳng lẽ Cung chủ tiền nhiệm đổi ý, muốn đòi thanh kiếm này về?
Nhưng nghĩ lại, chắc nhân vật như vậy sẽ không đòi mình một món thần khí nhất phẩm đâu. Sau khi hắn sửa sang áo mũ một phen thì dựa theo phương hướng Vân Lạc chỉ thị mà chạy tới.
Chẳng mấy chốc, dưới sự hướng dẫn của hai vị chấp sự, hắn đã bước vào trong đại sảnh này.
Trong nháy mắt Tiêu Đạo Lai nhìn thấy La Chinh, hai mắt lão liền nhìn La Chinh chằm chằm, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc nghi hoặc. Nhưng lão nhanh chóng kiềm chế vẻ mặt kia xuống, cười nói: “Nghe nói là ngươi lấy Lôi Phong U Thần Kiếm của ta đi?”
La Chinh chắp tay một cái về phía Tiêu Đạo Lai rồi lập tức nói: “Là ta lấy Lôi Phong U Thần Kiếm đi.”
“Không tệ, tu vi Sinh Tử Cảnh, hơn nữa chỉ vượt qua Sinh Tử Kiếp năm lần... Kiếm này rơi vào tay của ngươi cũng không tính là uổng.” Tiêu Đạo Lai thản nhiên nói.
“Xem ý của ngài, chẳng lẽ là muốn lấy lại?” La Chinh bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Vị đồ nhi gọi là An Tâm kia liền giành nói trước: “Làm sao có thể lấy về chứ? Sư tôn mà thèm quan tâm một thanh thần khí nhất phẩm ư? Dĩ nhiên là tặng kiếm kia cho ngươi rồi!”
Nghe cô gái này nói như thế, La Chinh hơi nhíu mày, “Ta lấy được thanh kiếm này dựa vào thực lực của chính mình, hơn nữa cũng tốn ngọc chân nguyên, sao lại nói ra chữ tặng?”
Thực ra, nếu như lão Cung chủ này nói tặng cho La Chinh thì hắn cũng sẽ không phản bác. Nhưng cô gái bên người lão Cung chủ nói ra những lời này, thật giống như là bố thí, khiến cho La Chinh hơi khó chịu. La Chinh hắn cũng không phải tên ăn mày, không phải do hắn ăn xin mà có được kiếm này.
“Ngươi!” Vốn dĩ An Tâm còn muốn phản bác, Tiêu Đạo Lai lại lắc đầu, nói: “Đúng vậy, quy củ của Thần Binh Đường là do năm đó sư tôn quyết định, ai có năng lực thì liền lấy đi, không tính là ‘tặng’! Nhưng chàng thanh niên, ngươi đã lấy được Lôi Phong U Thần Kiếm này, ta liền cho ngươi thêm một bộ tâm pháp, bằng không thì uy lực của thanh kiếm này ở trong tay ngươi cũng giảm đi nhiều.”