Thấy nàng tùy hứng như thế, các trưởng bối cũng chẳng có cách nào, cả đám đều cảm thấy đau cả đầu. Con bé này thật sự quá khó dạy.
Thực ra, Khê Ấu Cầm từ nhỏ đã biểu hiện ra thiên phú không tồi, ít nhất thì cũng không kém Khê Tiểu Giới. Nhưng từ nhỏ tính nàng đã bướng bỉnh, lại được yêu chiều, nên không ai dám ép nàng tu luyện.
Nhưng dù sao thì vỏ quýt dày có móng tay nhọn, nếu nói trên thế giới này có người nói gì khiến nàng nghe nấy thì có lẽ chỉ có mình La Chinh.
Những người đứng trước mắt nàng lúc này cũng không phải là hạng người vô danh trong Tử Cực giới, nhưng thật sự bọn họ cũng không có cách nào tốt để đối phó với Khê Ấu Cầm nữa rồi…
Đúng lúc đó, một bóng dáng lặng lẽ xuất hiện ở cách đó không xa.
Khi Khê Ấu Cầm nhìn thấy bóng dáng đó, vẻ mặt liền ấm ức gọi: “Sư phụ…”
Những người khác trông thấy người này thì cung kính gọi một tiếng: “Tháp chủ!”
Vô Định lão nhân chậm rãi đi tới, nhìn thấy Khê Ấu Cầm như vậy thì ảm đạm cười, nói: “Qua mấy năm nữa, chiến trường mộng ảo sẽ mở ra…”
Trên mặt Khê Ấu Cầm là vẻ kỳ quái, liền hỏi: “Sư phụ, chiến trường mộng ảo là gì vậy?”
Vô Định lão nhân liền cười nói: “Ấu Cầm từng đi qua không gian mộng ảo rồi chứ?”
Trong Thượng Giới, xây dựng không gian mộng ảo là một thủ đoạn rất thường thấy, rất nhiều thánh địa lớn đều có không gian như vậy để cho các võ giả so đấu.
Khê Ấu Cầm gật đầu, đương nhiên là nàng từng đi qua rồi.
Vô Định lão nhân tiếp tục nói: “Khi chiến trường mộng ảo mở ra, toàn bộ các võ giả trẻ tuổi trong vũ trụ đều vào trong đó chém giết, so đấu. Ta tin khi đó La Chinh cũng sẽ tiến vào!”
Khê Ấu Cầm nghĩ ngợi một lát, sau đó mới lên tiếng: “Vậy…”
“Nếu trong khoảng thời gian này ngươi có thể tiến vào Thần Hải Cảnh, ta cũng sẽ cho ngươi tiến vào chiến trường mộng ảo! Nếu ngươi có thể dựa vào thực lực của chính mình, tranh đoạt một chỗ nhỏ trong chiến trường mộng ảo thì cũng rất dễ gặp được La Chinh!” Vô Định lão nhân cười nói.
“A!” Khê Ấu Cầm ngẩn ra, sau đó trên mặt liền là vẻ vừa mừng vừa sợ.
“Nhưng mà, trong không gian mộng ảo sẽ gặp toàn bộ các chủng tộc trong vũ trụ, thiên tài trong các chủng tộc nhiều vô số, thực lực của bọn họ cũng không thể coi thường được. Nếu muốn gặp được La Chinh thì cũng không phải chuyện dễ…” Vô Định lão nhân tiếp tục cười nói.
“Vậy ư?” Nghe đến đó, sắc mặt Khê Ấu Cầm cũng chậm rãi thay đổi.
Thực ra sau khi tiến vào tháp Vô Định, Khê Ấu Cầm cũng đã hiểu rõ rất nhiều chuyện, đương nhiên cũng hiểu ưu thế Âm Thể Tử Cực và khả năng phát triển trong tương lai của nàng.
Nhưng dù nàng có tự tin vào thiên phú của chính mình thì lại không có tự tin vào nghị lực của bản thân…
Về phần không tự tin vào nghị lực, hy vọng thật lớn của nàng là gặp lại la Chinh. Nhưng nàng cảm thấy, nếu bản thân cứ tu luyện như vậy thì không biết đến năm tháng nào mới có thể gặp lại La Chinh, mười năm? Trăm năm? Hay nghìn năm?
Suy nghĩ một chút liền khiến da đầu của nàng rung lên!
Nếu sư phụ đã nói rõ như vậy, chỉ cần mình đột phá Thần Hải Cảnh, sau đó chờ đến khi cái chiến trường mộng ảo gì đó mở ra thì đương nhiên nàng sẽ không bỏ qua cơ hội này!
“Đúng, ta có thể cam đoan, nếu ngươi cố gắng tu luyện thì dựa vào thiên phú của ngươi, xác suất gặp được La Chinh trong chiến trường mộng ảo vô cùng lớn!” Vô Định lão nhân nghiêm túc nói.
Khê Ấu Cầm nhếch miệng, trong hai mắt cũng chậm rãi hiện ra nét cứng rắn. Tất cả sự kiên trì của nàng đều là vì La Chinh.
“Sư phụ, ta hiểu rồi …”
…
***
La Chinh ngồi trên thuyền lớn tiến vào lối đi giữa các giới, bắt đầu tiến hành đi sang giới khác.
So sánh ra thì La Chinh không may mắn như Khê Ấu Cầm. Sau khi nàng tiến vào tháp Vô Định, dù nàng muốn gì, Vô Định lão nhân cũng có khả năng thỏa mãn nàng. Vả lại, địa vị trong tháp Vô Định của nàng cũng được tôn sùng, còn được xưng bằng thiếu chủ. Về phần tu luyện, tất cả các nước cờ đều được tung ra để nàng tu luyện…
Còn La Chinh lúc này, tất cả đều phải tự mình tranh thủ lấy.
Trong truyền thừa Tân Hỏa này, nghe nói sẽ có phần thưởng không tồi, thế nên đương nhiên La Chinh sẽ không bỏ qua.
Mấy ngày sau, cuối cùng chiếc thuyền lớn cũng rời khỏi lối đi giữa các giới, một thế giới kỳ lạ hiện ra trước mặt mọi người.
Vân Lạc dẫn người của thiên cung Vân Miểu rời khỏi thuyền lớn, tiếp tục phi hành về phía trước.
Dưới chân mọi người là một vùng nước biển màu cam rộng lớn vô cùng, thực sự khiến cho người ta có một cảm giác quái dị.
“Thế giới này…” Cảm nhận được khí tức quỷ dị của thế giới này, trên mặt La Chinh là vẻ nghi hoặc.
Ngược lại, Ngải An Tâm ở bên kia vẻ mặt vẫn thờ ơ, nàng lập tức nói: “Đây là một Đại Giới bị vỡ ra.”
“Đại Giới bị vỡ? Giống Tử Cực giới sao?” La Chinh hỏi lại.
Ngải An Tâm gật đầu, lập tức đáp: “Cho nên liên minh mới có thể bố trí truyền thừa Tân Hỏa ở trong này. Trước đây nó từng có tên là Tranh* Hải giới, vì nước biển ở đây đều có màu cam nên được gọi như vậy!”
* Chữ Tranh (橙) ở đây chính là tranh trong tranh tử (橙子- quả cam).
Trong nước biển ở Tranh Hải giới này có một loại sinh vật rất nhỏ sinh sống. Số lượng loài sinh vật này rất nhiều, phân bố dày đặc trong làn nước biển, nên biến toàn bộ nước biển thành màu cam.
Khoảng một mười nghìn năm trước, nơi đây vẫn là một Đại Giới hoàn chỉnh. Nhưng do mấy vị Thiên Tôn Nhân tộc trở mặt với nhau nên ra tay ở Tranh Hải giới này. Toàn bộ Đại Giới này không chịu nổi sức mạnh khổng lồ như thế, nên cuối cùng bị vỡ ra. Hiện giờ, diện tích của Tranh Hải giới chỉ còn bằng một phần mười trước đây, không thể coi là một Đại Giới hoàn chỉnh nữa rồi.
Mà lúc này, nơi mọi người đến chính là một hòn đảo Trường Tô rộng lớn trong Tranh Hải giới, tham gia truyền thừa Tân Hỏa tại đây.
Thực tế, trong miệng Ngải An Tâm thì đảo Trường Tô này là một đảo nhỏ, nhưng dù sao đó cũng là cái nhìn của võ giả Thượng Giới. Theo như tiêu chuẩn ở Hạ Giới thì diện tích đảo Trường Tô này đã lớn hơn Trung Vực gấp chục lần rồi, có thể nói là một đại lục rộng lớn.
Nghe Ngải An Tâm giới thiệu xong, La Chinh hơi gật đầu. Tuy Ngải An Tâm đi vào thiên cung Vân Miểu gây chuyện khắp nơi, nhưng dù sao người ta cũng có ăn có học.
Chẳng qua dù sao La Chinh cũng là người từ Hạ Giới đến, trong thiên cung Vân Miểu cũng chỉ quen biết một mình Vân Lạc, hắn cũng không đến mức cứ không hiểu cái gì liền đi hỏi Vân Lạc được. Cho nên, rốt cuộc truyền thừa Tân Hỏa này là cái gì, hắn cũng chưa rõ lắm.
Một canh giờ sau, người của thiên cung Vân Miểu rốt cuộc cũng tiến vào đảo Trường Tô.
Đi dọc theo đảo Trường Tô thêm một canh giờ nữa, trong mắt mọi người liền xuất hiện một tảng đá lớn.
Tảng đá này cao hơn nghìn trượng, rộng hơn vạn trượng, bên trên có khắc một bài thơ!
Bài thơ này có ngòi bút sắc bén như dao, dường như bên trong ẩn chứa một loại ma lực thần kỳ. Nhìn vào đó, mặt các võ giả đều có vẻ khó chịu, giống như bên trong từng nét bút ẩn chứa từng đường kiếm, bất kỳ lúc nào cũng có thể đâm vào tim họ vậy.
Nhưng nhìn thấy những người xung quanh đều áp chế cảm giác khó chịu này lại, tận lực duy trì vẻ bình tĩnh, những võ giả khác cũng bắt đầu áp chế cảm giác khó chịu của mình. Thân là võ giả, không bao giờ chịu bị tụt lại phía sau người khác. Người ta có thể chịu đựng được, thì mình cũng có thể chịu được. Nếu không, hẳn là phải ném bỏ thể diện rồi.
Nhưng đúng lúc này, Ngải An Tâm mỉm cười, quay đầu về phía La Chinh hỏi: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
La Chinh nhìn những chữ lớn kia, thản nhiên nói: “Hơi khó chịu.”
Ngải An Tâm bĩu môi: “Ngươi cũng thẳng thắn đấy. Ngươi xem, mấy người phía trước kia, cả đám đều khó chịu muốn chết, thế mà cứ phải giả vờ như không có chuyện gì, đến chết cũng phải giữ thể diện, sống như thế cũng khổ!”
Giọng nói của nàng không nhỏ, nên không ít võ giả phía trước đều nghe được. Đương nhiên, bọn họ có chút tức giận, bởi Ngải An Tâm đã nói trúng tâm tư của họ. Bút pháp trên tảng đá này thực sự là một sự giày vò đối với rất nhiều võ giả.
“Bài thơ này là do một vị Thiên Tôn dùng kiếm để khắc chữ lên, trong đó chất chứa kiếm ý có thể nhắm thẳng vào tim. Kiếm ý của hắn có thể nói là hoàn mỹ, lại không có bất kỳ sơ hở nào!” Ngải An Tâm cảm nhận được nỗi tức giận của các võ giả kia, nhưng không hề phật lòng mà vẫn tiếp tục giới thiệu cho La Chinh như không có chuyện gì xảy ra.