La Chinh hít sâu một hơi.
Hắn bây giờ mới có hai mấy tuổi, vậy mà người trước mặt đã ngây người ở đây tận sáu vạn năm, chỉ để tìm hiểu về điều bí ẩn mà Thiên Tôn Dịch Kiếm để lại?
Lão Trần cũng đã quen với biểu cảm kinh ngạc của người khác khi hỏi câu này, lão cười cười rồi nói tiếp: “Sáu vạn năm vẫn chưa là gì đâu, lúc trước có một lão già đã ở đây đến tận mười ba vạn năm. Tuy nhiên sau đó lão ta đã tiến vào thiên nhân ngũ suy nên đã trở về. Chắc giờ đã chết rồi...”
Hai lão không có ý gì xấu, rất nhiệt tình trò chuyện với La Chinh. Một lúc sau, bọn họ mới biết La Chinh đến đây để tham gia truyền thừa Tân Hỏa.
“Ngươi có thể tham gia truyền thừa Tân Hỏa, vậy có lẽ cũng là một võ giả được liên minh coi trọng. Con đường của ngươi còn rất dài, ta đề nghị ngươi đừng ở đây lĩnh hội vội. Tảng đá này có một ma lực làm cho người ta mê muội, một khi đã quan sát thì khó có thể tự kiềm chế được. Nếu ngươi cũng mê muội giống như thì thật sự quá lãng phí thời gian.” Lão Trần khuyên bảo La Chinh.
Mặt La Chinh đầy vẻ kỳ quái, hắn lại hỏi: “Các ngươi đã biết như thế, tại sao còn không rời khỏi đây?”
Vừa nghe thấy câu hỏi của La Chinh, lão Từ cười thảm đáp: “Ha ha ha, đã hao phí bao nhiêu năm ở đây rồi, bây giờ bỏ đi, chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao?”
“Thật ra chúng ta cũng hiểu, cả đời này chưa chắc có thể lĩnh hội được gì ở đây, nhưng bỏ đi thì làm được gì? Chúng ta cũng không còn cách nào để tiến thêm bước nữa, vậy chi bằng cứ tiếp tục kiên trì ở đây, chết thì cũng chết ở đây.” Lão Trần bất đắc dĩ nói.
Lúc trước La Chinh không rõ tại sao, bởi những người kia không lĩnh hội được thì có thể dứt khoát buông bỏ mà. Nhưng bây giờ hắn đã có thể hiểu được một chút tâm tính của những võ giả này...
Trên con đường võ đạo, “kiên trì” vốn là đức tính quan trọng nhất. Võ giả có thể kiên trì, hẳn là nhân vật có nghị lực lớn. Những người như vậy thì sẽ có thành tựu không thấp. Như hai vị đều là võ giả Thần Cực Cảnh này, nếu ở Thượng Giới, dù có vào thánh địa nào thì cũng có thể như cá gặp nước. Còn nếu ở một địa phương nhỏ thì sẽ là nhân vật đứng đầu, hô mưa gọi gió.
Nghị lực của hai người này chắc chắn không kém.
Thế nhưng “kiên trì” thì cũng phải tìm hướng đúng, nếu kiên trì sai hướng, thì rất có thể càng lúc càng cách xa mục tiêu...
Mặc dù bọn họ biết rõ mình đang sai, nhưng vì kiên trì đã lâu, đi quá xa trên con đường sai lầm này rồi nên không thể quay đầu lại nữa.
Nghe lời khuyên của hai vị tiền bối, La Chinh gật đầu cười: “Ta hiểu, nhưng vẫn muốn thử một lần cho biết!”
“Vậy thì được!” Lão Từ gật đầu, xoay người ngồi vào một cái hố to. Hố to đó sâu một trượng, hai bên vách bóng loáng, mà kích thước lại vừa khít với lão Từ.
Hố sâu này chính là do lão Từ ngồi tĩnh tọa suốt hai vạn năm tạo thành!
Thân hình lão Trần cũng thoắt một cái, ngồi xuống một hố sâu khác, hai mắt trợn tròn nhìn vào tảng đá lớn, nhìn như đang đi đấu khí với người khác. Hai người cùng nhập định chỉ trong khoảnh khắc!
La Chinh mỉm cười, ngẩng đầu nhìn tảng đá lớn...
Sau mười nhịp thở, từng bóng kiếm màu trắng dần dần hiện lên trong mắt La Chinh!
La Chinh càng tập trung, hình dạng của những bóng kiếm này càng chân thật!
Ban đầu là những bóng kiếm mờ ảo màu trắng, chỉ sau thời gian ba nén nhang, những bóng kiếm này đã ngưng tụ lại như kiếm thật.
Bóng kiếm càng ngưng tụ lại thì càng chân thật, cảm giác khi chúng đâm vào cơ thể La Chinh cũng càng rõ ràng hơn. Bị những bóng kiếm này “đâm vào tim”, La Chinh cũng càng lúc càng đau đớn hơn!
Đây chỉ là ảo giác thôi, thực tế cơ thể mình không hề bị thương! La Chinh tự nhủ với bản thân.
Nhưng dường như nó cũng không hề có tác dụng, nỗi đau như thật sự tồn tại. Mỗi lần La Chinh bị đâm, trái tim hắn liền run rẩy, dường như có một thanh kiếm thật đâm vào hắn vậy, chỉ là hắn không bị thương tới chảy máu thôi.
“Không được...”
Ánh mắt La Chinh lóe lên, hắn không thể để những bóng kiếm này tùy ý làm đau chính mình!
Nghĩ tới đây, La Chinh xoay người, lấy Lôi Phong U Thần Kiếm ra, chém về phía bóng kiếm kia!
“Vèo!”
Lôi Phong U Thần Kiếm mang theo kiếm ý của La Chinh chém về phía trước!
Đúng lúc này, kiếm ý của La Chinh bị một bóng kiếm màu trắng kia nuốt mất một cách quỷ dị!
Không chỉ nuốt kiếm ý của La Chinh, bóng kiếm đó còn tiếp tục bay thẳng về phía hắn, chui thẳng vào trong cơ thể La Chinh!
“Phập!”
Trong nháy mắt này, một tiếng trầm đục truyền ra từ trong cơ thể La Chinh, ngay sau đó hắn cũng phun ra một ngụm máu tươi.
La Chinh đã bị thương!
Dù lão Trần và lão Từ đã nhập định, nhưng khi thấy hành động của La Chinh, vẻ mặt của cả hai đều rất kỳ quái...
Trước kia cũng có rất nhiều chuyện xảy ra với tảng đá lớn này, làm cho mọi người dở khóc dở cười.
Có người từng thề rằng mình đã gặp được linh hồn của Dịch Kiếm Thiên Tôn, còn quỳ xuống đất bái sư, nói chuyện với Thiên Tôn. Có người nói mình bị kiếm trận vây quanh, chỉ cần có thể phá được kiếm trận đó thì sẽ lĩnh ngộ được kiếm pháp của Dịch Kiếm Thiên Tôn...
Tất cả mọi chuyện kỳ dị đều đã từng xảy ra.
Thế nhưng chưa từng có ai điên điên khùng khùng giống La Chinh, vung kiếm lên chém về phía những chữ to lớn khắc trên tảng đá!
Cũng có không ít người diễn luyện kiếm pháp của mình trước tảng đá lớn này, cố gắng lấy kiếm pháp của mình để phá giải bí ẩn mà Dịch Kiếm Thiên Tôn để lại, nhưng cuối cùng đều là bọn họ mơ mộng hão huyền.
Nhưng điều khiến lão Trần và lão Từ tò mò chính là La Chinh tự dưng lại bị thương? Tại sao hắn lại bị thương?
Tuy ngòi bút sắc bén của bài thơ được khắc trên tảng đá lớn kia tuy có thể làm cho người ta cảm thấy khó chịu, nhưng cũng dù sao cũng chỉ là khó chịu mà thôi. Ai chưa quen thì còn có thể đứng ngồi không yên, nhưng sau đó cũng sẽ giống hai lão, không có cảm giác gì cả.
Làm sao mà bị thương được nhỉ?
Nhưng mà rõ ràng La Chinh đã hộc máu...
“Thằng nhóc này đang làm trò gì vậy?”
“Chẳng lẽ hắn tự làm bản thân mình bị thương? Nhưng diễn trò trước mặt chúng ta thì có ích gì?”
Hai người dùng chân nguyên truyền âm nói chuyện với nhau. Ở trong này đã lâu, có chuyện gì mà bọn họ chưa gặp phải? Bọn họ đều là người tinh trong những người tinh khôn, suy đoán một chút liền cảm thấy La Chinh đang diễn trò cho họ xem, là tự hắn cố ý phun máu ra.
Chẳng qua bọn họ không hiểu, tại sao La Chinh lại phải diễn cho họ xem. Dù sao cả đời này, hai người họ cũng vẫn ở đây, có diễn thì cũng chẳng có giá trị gì. Hơn nữa tuy tu vi của La Chinh không cao, nhưng lại có tư cách tham gia truyền thừa Tân Hỏa, là một hạt giống trong liên minh mười ba cung, tiền đồ thênh thang, hoàn toàn không có lý do gì để lừa bọn họ.
La Chinh không biết được suy nghĩ của hai người, mà trên mặt hắn vẫn là vẻ không phục!
Kiếm ý hắn thi triển ra bị đường bóng kiếm kia nuốt mất, đã thế nó còn đánh cho mình bị thương, vậy thì khác gì La Chinh tự làm chính mình bị thương!
“Lại nào!”
“Vèo...”
La Chinh không chém kiếm ý ra nữa, mà ẩn giấu trong Lôi Phong U Thần Kiếm, đợi bóng kiếm màu trắng kia đến gần rồi mới bộc phát!
Hai đường kiếm va chạm vào nhau, nhưng bóng kiếm màu trắng kia không phải kiếm thật nên không hề có tiếng va chạm. Bóng kiếm màu trắng kia xoay một vòng rồi lại đâm vào cơ thể La Chinh!
“Không đỡ được, có gì đó sai sai.” La Chinh cau mày suy nghĩ, bản thân mình rõ ràng nhìn thấy bóng kiếm, nhưng lại không làm gì được nó.
Nhưng lần này, La Chinh không bị thương nữa.