Hai vị võ giả vốn vô cùng hiền hòa mà giờ trông lại rất hung ác, giống như một con dã thú đang phát điên.
“Ngươi, ngươi,… ngươi vừa làm gì!” Lão Trần run rẩy hỏi.
“Sao ngươi làm được? Sao ngươi có thể làm những chữ đó... Cảm giác đó biến mất?” Lão Từ cũng hỏi y như vậy.
Cho dù họ có không muốn tin thì chuyện này cũng đã xảy ra trước mắt họ…
Họ đã ở chỗ này lĩnh hội hàng vạn năm, từng mơ vô số giấc mơ rằng bản thân có thể phát sinh cảm ứng không thể tin được nào đó với những chữ trên tảng đá to lớn này, thế nhưng cuối cùng, kỳ tích vẫn không xảy ra.
Tảng đá to lớn này và những con chữ bên trên đã từng trải qua biết bao năm tháng mưa dập gió vùi, phơi nắng phơi sương mà chúng vẫn ở đây, phát ra khí tức sắc bén, chưa từng có bất kỳ sự thay đổi nào.
La Chinh vừa mới đến đây chưa được bao lâu mà đột nhiên lại xảy ra biến hóa lạ lùng, thế nên tâm trạng của họ làm sao có thể bình tĩnh được?
Thực ra thì bởi vì hai vị võ giả này đã ngồi ở đây lĩnh ngộ quá lâu nên đã mất đi sự sắc bén của một võ giả, thực lực cũng không được như võ giả Thần Cực Cảnh bình thường. Mặc dù tâm trạng của bọn họ cũng khá bình thản, nhưng lúc này họ lại không khống chế được cảm xúc của bản thân!
Dù sao thì Dịch Kiếm Thiên Tôn chính là Thiên Tôn có thể chơi cờ cùng với thần! Thế nên kiếm pháp mà hắn để lại cũng là kiếm pháp có thể chơi cờ cùng với thần. Chỉ cần lĩnh ngộ được thì tất cả những gì trước đây họ đã đầu tư vào đều có thể lấy lại cả vốn lẫn lãi, dù có phải trả giá bằng cả đời này thì cũng đáng. Thế nên làm gì có ai khống chế được cảm xúc của mình trong tình huống này?
Trông thấy bọn họ kích động như vậy, La Chinh cực kỳ ngạc nhiên: “Ta có làm gì đâu!”
“Không thể nào! Tốt nhất là ngươi nói thật đi!”
“Ngươi coi chúng ta là đứa trẻ ba tuổi? Để ngươi dễ dàng lừa gạt?”
Trước đó bọn họ không tin La Chinh có thể lĩnh ngộ ra được gì, cho nên mới chỉ đứng ở bên cạnh mà quan sát thôi.
Nhưng lần này, trên mặt họ đầy vẻ hung ác…
Thực ra La Chinh có thể hiểu được tâm trạng của họ. Tâm huyết cả đời của những người này đều được đặt ở đây, giống như là đang trông coi một kho báu khổng lồ, nhưng lại không thể tiến vào bên trong. Một khi đã trông coi thì chính là hàng vạn năm.
Sau khi bản thân đến đây, quả thực đã khơi dậy hiện tượng dị thường nào đó. Mặc dù chưa giải được bí ẩn mà Dịch Kiếm Thiên Tôn để lại, nhưng dù sao cũng có thể khiến bọn họ thấy được một tia hy vọng.
Thế nên bọn họ không nổi điên mới là lạ!
Nhưng La Chinh cũng không lo lắng gì. Vân Lạc ở cách nơi này không xa, nếu hai người này mà ra tay với hắn thì căn bản chính là tìm chết. Huống hồ, tuy hai người họ mặt mũi hơi hung tợn nhưng cũng chỉ là không khống chế được tâm trạng của bản thân mà thôi, La Chinh không hề cảm thấy sát ý trên người họ.
Giờ phút này, La Chinh còn thấy thương cảm cho họ…
“Thực sự là ta không làm gì. Ta chỉ nhìn thấy một vài bóng kiếm mờ nhạt. Sau khi bóng kiếm đó vỡ ra thì biến thành tình trạng như hiện nay.” La Chinh nhún vai. Hắn không cần thiết phải che giấu, hơn nữa trước đó hắn cũng đã nói với Vân Lạc và Ngải An Tâm rồi.
Chẳng qua mọi người đều không tin.
“Bóng kiếm!”
“Bóng kiếm đó có hình dạng gì…”
La Chinh khua tay múa chân giảng giải một hồi. Đúng lúc này, hắn lại cảm nhận được cảm giác như bị đâm vào tim. Hắn liền mỉm cười: “Những bóng kiếm kia lại xuất hiện rồi.”
La Chinh có thể cảm nhận được, đương nhiên bọn họ cũng sẽ cảm nhận dược. Dường như nét bút trên tảng đá khổng lồ kia đã khôi phục lại bình thường.
“Hóa ra trong những năm qua, cái cảm giác này là do bóng kiếm tạo thành?”
“Tại sao ta không nhìn thấy, tại sao ta không nhìn thấy…”
Hai người kia thất thần, đứng lẩm bẩm.
La Chinh bĩu môi, lười chả thèm để ý đến hai kẻ điên này. Cho dù có nhìn thấy bóng kiếm thì đó cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Thiếu gì phương pháp rèn luyện kiếm ý, việc gì hai người này cứ phải xoắn xuýt lên vậy?
Hai người vừa lẩm bẩm, vừa tròn mắt lên nhìn, dường như muốn nhìn thấy những bóng kiếm kia.
La Chinh lại nâng Lôi Phong U Thần Kiếm lên. Mắt nhìn thấy một luồng bóng kiếm màu trắng bắn về phía mình, kiếm ý của hắn lượn vòng quanh thân kiếm, sau đó lại chém ra liền bảy kiếm!
“Vèo vèo vèo…”
Sau bảy kiếm, bóng kiếm màu trắng đã bị phá tan!
Ngay sau đó, tất cả các bóng kiếm màu trắng lại tuôn về phía La Chinh lần nữa!
Lần này, La Chinh không chọn cách lùi bước chạy trốn nữa, dù sao thì cũng không chạy thoát được bóng kiếm màu trắng này, chi bằng rèn luyện một chút!
Hắn cầm thanh trường kiếm lên đặt trước mặt, hai ngón tay của bàn tay còn lại đặt trên thân kiếm, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc!
Bóng kiếm màu trắng uốn lượn giống một cơn thủy triều, hướng thẳng về phía La Chinh.
Ngay lúc này, La Chinh lại xuất kiếm.
Đây không phải là lâm trận đối địch mà là rèn luyện kiếm ý, thế nên La Chinh cũng không thi triển lực quy tắc trong Lôi Phong U Thần Kiếm. Hắn chỉ điên cuồng thúc giục kiếm ý, điên cuồng vung kiếm trong tay ra, còn hai chân vẫn vững vàng đứng ở chỗ cũ, không hề dịch chuyển dù chỉ một bước.
Nếu như một người bình thường nhìn thấy La Chinh lúc này thì nhất định sẽ không nhìn thấy tay phải cùng với kiếm trong tay của La Chinh, họ chỉ có thể nhìn thấy bóng tay áo cứ lay động bất định cùng với một luồng hoa kiếm màu xanh lam.
Tốc độ múa kiếm của hắn đã vượt qua cực hạn của thị lực.
“Vèo!”
Với tốc độ múa kiếm này, từ ống tay áo của hắn cuộn lên từng đợt gió lớn. Những bóng kiếm màu trắng kia xông về phía La Chinh, liền bị Lôi Phong U Thần Kiếm cuốn theo kiếm ý chặn lại. Những bóng kiếm màu trắng đó sau khi bị ngăn cản thì lượn lờ một vòng rồi lại quay về phía La Chinh.
Sau khi lặp lại bảy lần liền nổ ầm ầm…
Ngay sau đó, từng bóng kiếm màu trắng vỡ tan, mà những điểm ánh sáng trắng nhanh chóng tiến vào trong cơ thể La Chinh, dung hòa với kiếm linh của La Chinh.
Số lượng bóng kiếm màu trắng kia quả thực quá nhiều, nhưng tốc độ múa kiếm của La Chinh đã đạt đến cực hạn.
Lúc này La Chinh giống như một người khổng lồ, một mình đứng trong khe núi chặn dòng nước lũ. Lúc đầu hắn còn có thể ngăn chặn được luồng bóng kiếm màu trắng này, nhưng sau vài nhịp thở, hắn cũng không ngăn chặn được nữa. Luồng bóng kiếm khổng lồ kia lại nhấn chìm La Chinh.
“Trái tim... sắp nổ tung rồi!”
La Chinh vô cùng bất lực, đôi mắt trắng đảo qua, sau đó lại ngất đi. Trước khi ngất hắn đã nghĩ như vậy.
Đợi sau khi La Chinh ngất đi, Huân lại rời khỏi cơ thể La Chinh, lạnh lùng nhìn hai người trước mặt. Trong lúc La Chinh ngất xỉu, nàng lặng lẽ bảo vệ cho hắn.
Với thực lực Ngân Hồn Cảnh của Huân hiện nay, cho dù chỉ là linh hồn thì cũng có sức để đánh một trận với hai võ giả Thần Cực Cảnh này. Có điều, hai người này không hại La Chinh, nên nàng cũng không chủ động ra tay.
Lão Trần và lão Từ thì cứ sững sỡ nhìn La Chinh đã ngất đi.
Dù thế nào đi chăng nữa, bọn họ cũng xác định được rằng La Chinh đã phát hiện ra bí mật nào đó, chỉ là bọn họ không nhìn thấy những bí mật này mà thôi.
Mặc dù hai người này đã sắp mất đi lý trí nhưng họ cũng biết thân phận của võ giả trong mười ba cung.
Từ sau khi đảo Trường Tô được định là nơi mười ba cung tổ chức truyền thừa Tân Hỏa, muốn vào trong quan sát tảng đá khổng lồ này thì không phải là chuyện dễ dàng. Chính vì hai người họ đã tiêu hao không ít sức lực, đút lót hết trên dưới nên mới không bị đuổi đi…
Trước mắt, người của mười ba cung đã đến đảo Trường Tô, nếu bọn họ thực sự dám động tay động chân với La Chinh thì chính là đi tìm chết.
Trong lòng hai người họ lại có một chút suy nghĩ thế này. Có lẽ, lúc La Chinh lĩnh ngộ được bí mật của Dịch Kiếm Thiên Tôn, biết đâu bọn họ cũng được hưởng lợi một phần nào đó?
Cho nên, mặc dù tâm trạng của họ kích động, nhưng cũng cứng rắn kiềm chế những xúc động trong lòng, ví như ép buộc La Chinh khai ra chân tướng của những việc này...
Không lâu sau, La Chinh đã tỉnh lại.
Lúc này hắn càng đánh càng mạnh, ít nhất thì với sự kháng cự vừa nãy, kiếm linh cũng đã mạnh hơn một chút. Hắn phát hiện ra bản thân không phải không có cách để ngăn chặn những bóng kiếm màu trắng này!
“Lại lần nữa!”
Cùng với việc chém ra bảy kiếm, La Chinh lại tiếp cận với luồng bóng kiếm giống như nước lũ kia, sau đó lại bị chúng nhấn chìm.
Lần này thời gian La Chinh kiên trì được dài hơn, ít nhất thì cũng được hơn sáu, bảy nhịp thở, sau đó lại trải nghiệm cảm giác trái tim nổ tung rồi mới ngất đi.
Cứ như vậy, hắn hết bị bóng kiếm màu trắng nhấn chìm, rồi lại tỉnh lại.
Thân thể kiếm linh của Huân bắt đầu lớn mạnh với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, đồng thời La Chinh cũng cảm thấy kiếm ý của bản thân lại có biến hóa.