“Tại sao đặc tính của kiếm ý lại trở thành như vậy?” La Chinh nhíu mày.
Dựa vào bóng kiếm màu trắng để rèn luyện kiếm ý, quả thực có thể giúp kiếm linh mạnh mẽ tới mức trước nay chưa từng có. Thế nhưng La Chinh lại rất khó để khống chế kiếm ý này.
Trong một khoảng thời gian ngắn, La Chinh bắt đầu hơi do dự, liệu hắn có nên tiếp tục...
Nhìn những bóng kiếm màu trắng tản ra khắp nơi, trên mặt La Chinh lại lộ vẻ cố chấp.
Có những việc hoặc là không làm, còn một khi đã làm rồi thì nhất định phải làm thật tốt. La Chinh không có thói quen làm nửa chừng rồi bỏ dở, ngược lại hắn rất muốn xem xem kiếm ý của bản thân rốt cuộc có thể phát triển đến mức nào!
Trong giai đoạn hiện nay, mặc dù kiếm ý của La Chinh nhanh nhẹn tới mức không gì sánh được, nhưng hắn vẫn có thể cố gắng áp chế nó.
Với lại khi kiếm ý càng lúc càng mãnh liệt hơn, tốc độ phá tan bóng kiếm màu trắng cũng tăng nhanh hơn không ít.
Thời gian đầu, La Chinh phải mất bảy kiếm mới có thể phá tan bóng kiếm màu trắng kia, nhưng hiện giờ hắn chỉ cần khoảng bốn kiếm mà thôi.
Đương nhiên, lúc đối mặt với dòng bóng kiếm màu trắng như nước lũ thì mỗi kiếm mà hắn chém ra cũng có thể quét sạch đến hàng trăm bóng kiếm màu trắng. Cho nên chỉ cần liên tục chém ra bốn kiếm là có thể phá tan hàng trăm bóng kiếm màu trắng rồi!
Thấm thoắt La Chinh đã ở trước tảng đá khổng lồ được hai canh giờ.
Lúc hắn đang ra sức chém những bóng kiếm màu trắng này thì giọng nói của Vân Lạc truyền đến.
“La Chinh, ngươi vẫn đang lĩnh ngộ chữ trên tảng đá khổng lồ sao? Truyền thừa Tân Hỏa sắp bắt đầu rồi…” Vân Lạc thản nhiên nói.
La Chinh nghĩ một lát rồi nói: “Có thể đợt một lát không?”
“Có thể, nhưng sau khi truyền thừa Tân Hỏa bắt đầu sẽ tiến hành vòng khảo hạch đầu tiên ngay, ngươi nhanh lên đi…”
Đệ tử của mười ba cung vẫn phải tiến hành khảo hạch, nếu như La Chinh cứ trì hoãn thì có khả năng sẽ bị xếp cuối cùng. Vả lại, sau khi khảo hạch sẽ phân phát đá khắc lực quy tắc căn bản, La Chinh chọn cuối cùng thì nhất định sẽ bị ảnh hưởng.
Nhưng hiện giờ La Chinh lại cứ không để ý những điều đó!
Tốc độ vung Lôi Phong U Thần Kiếm trong tay hắn càng lúc càng nhanh, còn kiếm ý cũng càng ngày càng mạnh mẽ.
“Vèo!”
Do không cẩn thận một chút nên kiếm ý đang quấn quýt trên thân kiếm của hắn đột nhiên bắn ra, sau khi phá tan hơn mười luồng bóng kiếm thì đâm thẳng vào trong sa mạc, để lại trong đó một vết nứt nhỏ!
Sau khi mất đi kiếm ý thì đương nhiên La Chinh không thể ngăn chặn được những bóng kiếm màu trắng này nữa. Không đợi đến khi hắn lại ngưng tụ được kiếm ý mới, những bóng kiếm màu trắng này đã nhấn chìm La Chinh rồi…
Sau khi ngất đi một lúc, La Chinh xoay người tỉnh dậy. Hắn càng ngăn cản lại càng mạnh, nên hắn vẫn tiếp tục…
Sau một canh giờ, La Chinh muốn phá tan những bóng kiếm màu trắng này thì chỉ cần dùng ba kiếm.
Lại qua thêm một canh giờ nữa, La Chinh lại chỉ cần dùng hai kiếm để phá tan những bóng kiếm màu trắng này.
Sau canh giờ thứ ba, La Chinh không ngất đi lần nào nữa. Cho dù số lượng những bóng kiếm màu trắng này nhiều đến thế nào thì cũng không thể chọc thủng được hoa kiếm mà hắn tạo ra, cứ đến bao nhiêu La Chinh lại phá tan bấy nhiêu!
Có điều, lúc này La Chinh đã hoàn toàn không thể điểu khiển nổi kiếm ý của bản thân mình nữa. Cho dù hắn cố gắng hết sức để khống chế kiếm ý trên thân kiếm, nhưng mỗi lần hắn ngưng tụ được một luồng kiếm ý mới thì chưa dùng được ba nhịp thở, luồng kiếm ý đó đã bắn đi mất rồi.
Nhưng lúc này, những bóng kiếm màu trắng kia đã không thể chiếm đoạt kiếm ý của hắn nữa. Nếu như những bóng kiếm màu trắng có thể đoạt được kiếm ý của hắn như trước thì lúc này có lẽ hắn không chết thì cũng trọng thương rồi.
Thế nhưng không thể điều khiển kiếm ý của bản thân là việc khiến cho La Chinh cực kỳ đau đầu. Trong thời gian ba nhịp thở, hắn có thể chém ra hàng trăm kiếm, nhưng sau ba nhịp thở, hắn nhất định phải tăng tốc độ ngưng tụ kiếm ý mới. Cứ như vậy, lặp đi lặp lại nhiều lần, khí hỗn độn trong cơ thể hắn tiêu hao với tốc độ cực nhanh!
Nếu như trong đan điền của hắn vẫn là chân nguyên thì hiện giờ có lẽ hắn đã phải bổ sung thêm hơn nghìn viên đá chân nguyên cực phẩm rồi. Cũng may là khí hỗn độn nên mỗi lần chỉ cần lấy ra một ít là đã đủ dùng rồi!
Hai người lão Trần và lão Từ đã đứng ngẩn ra xem La Chinh luyện kiếm, không hề động đậy suốt mấy canh giờ vừa qua.
Dĩ nhiên họ xem mà không hiểu tất cả những ra xảy ra trước mắt. Thế nhưng bọn họ lờ mờ cảm nhận được, dường như có chuyện gì đó đang diễn ra…
Cho dù là chuyện gì đi chăng nữa thì bọn họ cũng không hy vọng bản thân bỏ sót điều gì. Nhỡ đâu tên nhóc này tìm ra được bí mật của Dịch Kiếm Thiên Tôn, vậy thì bọn họ có thể tùy thời mà hành động!
Sau khi kiên trì phá tan những bóng kiếm màu trắng kia thì đại khái đã là khoảng nửa canh giờ sau rồi. La Chinh vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ, kiếm ý trong tay đột nhiên bắn ra ngoài. Nhưng lúc này hắn không ngưng tụ kiếm ý mới nữa, bởi vì những chữ lớn trên tảng đá khổng lồ kia đã ngừng bắn ra bóng kiếm rồi…
“Có chuyện gì vậy, hết rồi sao?” La Chinh tò mò nhìn những chữ lớn kia: “Không phải là không đủ số lượng đó chứ? Không biết bản thân đã phá tan bao nhiêu bóng kiếm màu trắng rồi nữa!”
Đương nhiên khó mà có thể thống kê được số lượng bóng kiếm màu trắng mà La Chinh đã phá tan trong vài canh giờ này.
La Chinh không biết rằng, trong vài canh giờ ngắn ngủi, hắn đã phá tan chín trăm chín mươi sáu vạn bóng kiếm màu trắng.
Năm đó, Dịch Kiếm Thiên Tôn dùng kiếm để khắc chữ, kiếm ý mạnh mẽ lưu lại trong đó có thể đâm thẳng vào tim, đó chính là những bóng kiếm màu trắng này!
Vốn dĩ có chín trăm chín mươi chín vạn bóng kiếm màu trắng, nhưng trong hàng trăm vạn năm trở lại đây, đã có vô số võ giả đến nơi này lĩnh ngộ. Họ không thể nhìn thấy những bóng kiếm màu trắng này giống La Chinh, thế nhưng cũng có một số người vì chém bừa mà đã chém tan chúng.
Cho nên đã từng có vài người vô tình đã chém tan một luồng bóng kiếm màu trắng, làm cho những bóng kiếm màu trắng khác công kích bản thân rồi ngất đi! Có điều, những người này quá ít, mà cho dù có người để ý đến thì cũng chỉ cho rằng bọn họ không chịu được nỗi đau như đâm vào tim kia mà thôi, trái lại còn khiến cho người khác chê cười.
Lúc này, La Chinh đã chém tan tất cả những bóng kiếm màu trắng, mà kiếm ý của La Chinh cũng đã đạt tới cực hạn! Đó là kiếm ý mà hắn căn bản không thể khống chế nổi, nhưng sức mạnh ẩn chứa trong đó lại cực kỳ mạnh mẽ!
“Xem ra Dịch Kiếm Thiên Tôn sắp xếp như vậy là để rèn luyện kiếm ý. Nhưng vấn đề là rèn luyện ra kiếm ý kỳ quái như vậy là muốn thế nào?” La Chinh nghĩ.
Lúc này Huân cũng rời khỏi cơ thể La Chinh, đứng bên cạnh hắn.
Huân cũng đang đánh giá thân thể của mình…
Ngoài việc kiếm ý trở nên mạnh mẽ tới mức không thể khống chế nổi thì thân thể của kiếm linh cũng đã thay đổi hoàn toàn.
Kiếm linh vốn là vật biến hóa khôn lường. Mặc dù Huân không khác gì người thật, nhưng nếu nhìn kỹ cũng sẽ thấy có một số điểm không giống. Nàng vẫn lay động giống như là cái bóng trên nước, nếu như có ánh sáng mạnh thì thậm chí nó còn có thể xuyên thấu qua người Huân.
Thế nhưng bây giờ, nếu không cho đối phương biết thân thể của Huân là kiếm linh thì người ta hoàn toàn không thể nhìn ra điểm khác biệt. Thân thể mà kiếm linh hóa thành giống hệt người thật.
Tóc đen tự nhiên, da trắng như tuyết, tất cả đều sinh động như thật, giống hệt cơ thể bình thường, trông rất chân thực.
Nàng khẽ nâng cổ tay lên, những ngón tay mảnh khảnh trượt trên cánh tay, nghiêng đầu cười nhẹ rồi nói: “Dường như cảm giác của thân thể kiếm linh này đã trở nên chân thật rồi! Điều khiển thân thể kiếm linh này thì thực lực của ta cũng sẽ nâng cao hơn rất nhiều.”
Trước đây, khi chưa tìm được thân thể mới, nàng vẫn ỷ lại vào trong cơ thể La Chinh. Hoặc nên nói là động lực để nàng tìm kiếm thân thể mới không hề mãnh liệt như vậy!
Có lẽ sâu trong đáy lòng Huân cho rằng ở bên cạnh La Chinh cũng là một nơi không tồi.
La Chinh thản nhiên liếc mắt đánh giá Huân. Mái tóc đen nhánh như trời đêm đối lập với làn da trắng như tuyết của nàng khiến trái tim La Chinh khẽ loạn nhịp. Có điều, hắn lại quay mặt về phía tảng đá khổng lồ kia lần nữa.
Xem ra không có cách nào để giải được bí mật mà Dịch Kiếm Thiên Tôn để lại.
Tốn mấy canh giờ để tăng cường kiếm linh đến mức này đã là thu hoạch không tồi rồi. Còn việc giải được bí mật mà Dịch Kiếm Thiên Tôn để lại là việc chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, nên hắn cũng không cố chấp.
Truyền thừa Tân Hỏa đã bắt đầu rồi, La Chinh cũng không thể trì hoãn thời gian được nữa. Hắn bèn bay thẳng theo hướng bên cạnh tảng đá khổng lồ này.
La Chinh vừa rời đi không được bao lâu thì hai vị Thần Cực Cảnh là lão Trần và lão Từ vẫn đừng ngẩn ra nhìn những chữ lớn trên tảng đá khổng lồ kia. Chính lúc này, ở một chữ lớn trên tảng đá đó đột nhiên truyền đến một tiếng nứt vỡ, trên chữ lớn đó bỗng xuất hiện vết nứt!