Không nói đến chuyện La Chinh có xuất ra toàn lực hay không, chỉ riêng độ sâu hiện tại của hắn cũng đã đủ để xếp hạng bét trong số các võ giả của mười ba cung rồi.
“Còn tưởng rằng là thiên tài siêu cấp nào chứ. Xem ra uổng công chờ đợi rồi.”
“Bí ẩn mà Dịch Kiếm Thiên Tôn để lại, loại người như hắn sao có thể hiểu được chứ?”
“Được rồi, có thể phong bế con đường truyền thừa Tân Hỏa.”
“Ta còn muốn nhìn xem đám nhóc trong cung của mình có thể lĩnh ngộ đến mức nào.”
Một số Cung chủ vô cùng bất mãn.
Lời nói xuyên qua làn nước, lọt vào tai La Chinh đang ở dưới hồ. Vẻ mặt của hắn vẫn rất điềm nhiên. Hắn phát hiện ra Vân Lạc đang nhìn hắn chằm chằm, liền mỉm cười với nàng một cái.
Thế là, hai người cùng cười, mặc dù chẳng ai biết đối phương đang cười cái gì.
Cười thì cười, sau khi ngâm mình trong hồ Thanh Thặng, La Chinh cảm thấy tinh thần sảng khoái, tư duy cũng trở nên linh hoạt hơn rất nhiều.
Sau khi rời khỏi hồ, ông lão áo vải đưa tay vỗ một cái, trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện một chữ “Phong” thật lớn.
Sau khi chữ Phong kia xuất hiện, nó đã ngăn cách Tranh Hải giới với bên ngoài, giống như phạm vi bên dưới chữ Phong là một không gian hoàn toàn riêng biệt.
“Thủ đoạn thật cao cường...” Thấy ông lão áo vải ra tay, trong lòng La Chinh không khỏi kinh hãi.
Ông lão áo vải hẳn đã bước vào tu vi nửa Giới Chủ, thậm chí là tu vi Giới Chủ. Với tu vi này mà thi triển bản lĩnh thì tất nhiên phải khiến La Chinh cảm thán không thôi.
Sau khi phong bế con đường truyền thừa Tân Hỏa, La Chinh và những người khác liền tiến vào một quảng trường. Trong quảng trường đang có mấy viên đá hình vuông nằm trơ trọi.
Những viên đá này dài khoảng hai thước, bên trên khắc những chữ nhỏ như con muỗi.
ở phía cuối quảng trường đang có mấy nghìn võ giả ngồi ở một bên, trong tay bọn họ cầm những viên đá hình vuông thuần một màu. Ai nấy đều cúi đầu, không ngừng lĩnh hội nội dung khắc trên viên đá.
“Ngươi hãy tự chọn cho mình một viên đá, sau đó qua bên kia lĩnh hội.” Ông lão áo vải lạnh lùng nói.
La Chinh để lại cho ông ta ấn tượng quá tệ, nên đương nhiên ông ta cũng sẽ không ăn nói hòa nhã với hắn.
Lúc này, Vân Lạc đã đánh giá xong những viên đá trơ trọi trên quảng trường, nàng quay sang nói với La Chinh: “Những viên đá dễ lĩnh hội hẳn là bị chọn hết rồi, chỉ còn lại những viên đá này, có lẽ độ khó sẽ rất lớn...”
Trên quảng trường có đến mấy nghìn viên đá, độ khó cũng khác nhau. Viên nào dễ thì đã bị người ta chọn, chỉ còn lại những viên có độ khó cao.
La Chinh gật đầu, tiến thẳng vào quảng trường, ánh mắt quét qua những viên đá.
Sau khi xem xong, ánh mắt của hắn hơi lóe lên: “Nội dung ghi trên viên đá không phải là lực quy tắc sao?”
Sau đó, La Chinh chọn một viên đá, bắt đầu lĩnh hội nội dung bên trên.
“Đây là lực quy tắc hệ Kim tầng bốn.” La Chinh đã lĩnh ngộ được tám loại lực quy tắc, nhưng chỉ mới được tầng thứ ba, vẫn chưa lĩnh ngộ được tầng thứ tư.
Nhưng không phải là hắn không lĩnh ngộ được tầng thứ tư, mà là không đủ thời gian.
Sau khi đến tầng thứ tư, cho dù La Chinh đã trải qua lễ tẩy trần quy tắc thì hắn vẫn phải tốn thời gian và công sức
“Không đúng, không chỉ là lực quy tắc hệ Kim.” La Chinh nói.
Viên đá hình vuông này tổng cộng có sáu mặt. Chính giữa mỗi mặt đều ẩn chứa một lực quy tắc. Tất nhiên trong sáu mặt ghi lại sáu lực quy tắc.
Mỗi chỗ giao của sáu lực quy tắc này đều dung hợp hai lực quy tắc lại với nhau...
“Một lần lĩnh hội sáu lực quy tắc?” Trong lòng La Chinh cũng cảm thấy tò mò. Rốt cuộc truyền thừa Tân Hỏa muốn khảo hạch cái gì?
Nhưng dù thế nào thì La Chinh vẫn cầm viên đá trong tay, bước sang một bên của quảng trường, chuẩn bị ngồi xuống.
Không ngờ khi hắn định bước đi thì Ngải An Tâm đột nhiên vẫy tay, lớn tiếng gọi hắn: “La Chinh, sang bên này đi.”
Giọng nói của nàng rất êm tai, nhưng lại khiến cho mấy nghìn võ giả trong quảng trường lặng ngắt như tờ. Tất cả đều đang chăm chú lĩnh hội nội dung trong viên đá, âm thanh lớn như vậy chẳng phải đã quấy rầy người khác sao?
Tính cách của Ngải An Tâm chính là như vậy. Khi nàng vừa mới tiến vào thiên cung Vân Miểu, nàng đã trực tiếp sử dụng lệnh Hổ Gầm, chẳng thèm để ý đến cảm nhận của rất nhiều võ giả trong thiên cung Vân Miểu.
Nhưng biểu hiện của nàng ở hồ Thanh Thặng đã khiến cho đám võ giả thế hệ trẻ của mười ba cung phải chú ý. Biểu hiện của cô gái này có thể nói là ưu tú nhất, là một trong những đối thủ cạnh tranh mạnh nhất trong truyền thừa Tân Hỏa.
Đã có không ít võ giả nghe ngóng về thân phận của Ngải An Tâm. Nghe nói nàng cũng có một chút lai lịch, cộng thêm dung mạo có một không hai nên lại càng khiến cho đám võ giả nam ân cần hơn không ít.
Cho nên, mặc dù nàng lớn tiếng ầm ĩ nhưng không ai tức giận.
Trước đây, không ít võ giả lưu ý đến Ngải An Tâm đã phát hiện ra bên cạnh nàng vẫn còn chỗ trống, không biết là nàng để dành cho ai. Lần này, mọi người xem như đã hiểu.
Mọi ánh mắt đồng thời đều tập trung vào La Chinh.
Thấy La Chinh chỉ có tu vi Sinh Tử Cảnh ngũ trọng, ai nấy đều khinh thường hắn. Sắc mặt nào cũng có, nhưng không có một sắc mặt nào được cho là thân thiện.
Ở đây cũng có không ít võ giả Sinh Tử Cảnh, nhưng tuyệt đại đa số đều là cửu trọng trở lên. Bọn họ đều có cơ hội gặp phải Sinh Tử Cảnh thập trọng. Đây là cảnh giới đặc biệt trong truyền thuyết, không hề thua kém võ giả Thần Hải Cảnh.
Về phần Sinh Tử Cảnh ngũ trọng, tu vi này chẳng khác nào người bình thường, hoàn toàn chẳng có gì thu hút. Dựa vào cái gì mà Ngải An Tâm lại giữ chỗ cho hắn?
La Chinh cảm nhận được những ánh mắt không mấy thân thiện dành cho mình liền cảm thấy hơi vô tội. Hắn thầm nghĩ, cũng đâu phải hắn làm gì ầm ĩ, tại sao mọi người cứ như đang trách hắn vậy?
Thế là, hắn chẳng thèm quan tâm đến Ngải An Tâm mà ngồi xuống chỗ cũ.
Nhưng hắn vạn lần không ngờ tính cách của Ngải An Tâm lại bướng bỉnh như vậy. Nàng thấy La Chinh không để ý đến mình mà ngồi ở chỗ khác thì lại càng lớn tiếng: “La Chinh, ngươi qua đây. Ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
Nghe xong, La Chinh lại càng bó tay. Hắn tiếp tục cúi đầu, bắt đầu lĩnh hội lực quy tắc trên viên đá. Lúc trước, hắn bị cô gái này hành cho đến mức sống không yên, bây giờ hắn chẳng còn tâm trạng đâu mà để ý đến nàng nữa.
Ngải An Tâm thấy La Chinh làm như không nghe thấy lời nàng nói thì liền cầm viên đá của mình đứng lên, vòng qua những võ giả khác, vượt qua hơn phân nửa quảng trường, đi thẳng đến chỗ La Chinh. Sau đó nàng nhẹ nhàng vén váy, ngồi xuống đất theo tư thế quỳ, đặt viên đá xuống bên cạnh mình: “Ta đang nói chuyện với ngươi đấy, ngươi có nghe thấy không?”
La Chinh vừa lĩnh hội lực quy tắc khắc trên viên đá, vừa thản nhiên đáp: “Nghe thấy!”
“Vậy tại sao ngươi lại không trả lời?” Ngải An Tâm không chịu bỏ qua.
La Chinh nhún vai: “Không có gì, chẳng qua không muốn trả lời.”
“Ta đâu có làm gì khiến ngươi tức giận.” Ngải An Tâm thấy La Chinh trả lời một cách qua loa như thế, nàng lại càng muốn hỏi cho ra nhẽ.
La Chinh không khỏi cảm thấy đau đầu. Hắn hy vọng cô gái này đừng làm ầm ĩ bên tai hắn nữa. Nhưng thái độ của La Chinh đối với phụ nữ từ trước đến nay vẫn không quá lạnh lùng, sau khi thở hắt ra một hơi, hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm Ngải An Tâm, hỏi: “Được, rốt cuộc ngươi muốn hỏi cái gì?”
Ngải An Tâm đảo mắt, cười hỏi: “Ngươi đã lĩnh hội được gì qua nội dung mà Dịch Kiếm Thiên Tôn để lại?”
La Chinh lắc đầu đáp: “Người ta ở đó mấy trăm vạn năm còn không tìm ra được, thì sao ta có thể hiểu được huyền bí trong đó?”
“Không tìm hiểu được cái gì, tại sao ngươi lại kéo dài thời gian như vậy?” Ngải An Tâm tiếp tục hỏi.
Vẫn còn chưa chịu thôi...
La Chinh không nhịn được, trợn mắt nói: “Ngươi thôi đi được chưa? Ta còn phải lĩnh hội viên đá này nữa.”
Hắn vốn đã đến trễ mấy canh giờ, bây giờ Ngải An Tâm còn cứ hỏi mãi, hắn cảm thấy rất phiền.
“Này...” Ngải An Tâm hậm hực nói: “Thật ra, muốn lĩnh hội lực quy tắc trên sáu mặt của viên đá thì chút thời gian này hoàn toàn không đủ đâu. Nhưng gió lốc quy tắc vốn là do rất nhiều lực quy tắc dung hợp lại. Cho nên, bây giờ lĩnh hội càng nhiều thì càng có thể đi xa.”
“Gió lốc quy tắc?” Nghe xong, La Chinh ngẩng đầu lên.
Ngải An Tâm dường như biết La Chinh sẽ tò mò, nên bật cười, thừa nước đục thả câu: “Không phải ngươi muốn lĩnh hội viên đá sao? Vì sao còn phải hỏi ta?”