Tháp kết giới Nhất Niệm là kết giới do một vị Thiên Tôn để lại. Bên ngoài nhìn rất giống một cái tháp, nhưng trên thực tế lại là kết giới do Thiên Tôn bố trí.
Năm đó, mấy vị Thiên Tôn ở Tranh Hải giới cùng nhau ra tay, đánh sập toàn bộ Tranh Hải giới. Các loại quy tắc hỗn loạn được lưu bên trong không còn bị trói buộc nữa. Vì thế, Tranh Hải giới vẫn là một nơi rất nguy hiểm, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi thì sẽ bị cuốn vào quy tắc hỗn loạn, sau đó chết không có chỗ chôn.
Cho đến khi một vị Thiên Tôn nào đó của Nhân tộc thu tất cả các quy tắc lại cùng một chỗ, thi triển tháp kết giới Nhất Niệm để nhốt chúng lại thì Tranh Hải giới vỡ vụn mới dần dần được khôi phục.
Những quy tắc hỗn loạn chậm rãi tiến hóa trong tháp kết giới Nhất Niệm, không ngừng suy yếu, sau đó tạo thành gió lốc. Hiện tại, uy lực của gió lốc này đã suy giảm đi rất nhiều. Sau mấy trăm năm, chúng đã trở thành một phương thức dùng để khảo hạch võ giả của mười ba cung.
Nghe Ngải An Tâm nói vậy, La Chinh cũng đã hiểu. Khó trách người ta lại bảo võ giả mười ba cung lĩnh ngộ những viên đá này. Sáu mặt của viên đá có khắc sáu lực quy tắc, mà gió lốc quy tắc vốn do nhiều loại quy tắc khác nhau dung hợp lại. Muốn đối kháng với gió lốc quy tắc, tất nhiên phải lĩnh ngộ đủ nhiều lực quy tắc khác nhau.
“Cho nên, lúc này chẳng khác gì nước đến chân mới nhảy. Đừng nói là hai mươi canh giờ, cho dù có hai mươi ngày thì cũng chẳng có tác dụng gì.” Ngải An Tâm nói, gương mặt tràn ngập vẻ kiêu ngạo, “Muốn tiến lên xa hơn trong gió lốc quy tắc thì tất cả đều phải dựa vào nền tảng và tích lũy của bản thân.”
La Chinh thản nhiên nhìn Ngải An Tâm. Cô gái này kiêu ngạo như thế, chắc chắn phải có vốn để tự tin.
“Cho dù là nước đến chân mới nhảy thì ta cũng muốn nhảy thử một lần.” La Chinh nói.
“Vô dụng thôi. Ngươi thấy không, ta không cần phải lĩnh hội mấy viên đá này. Lần này ta nhất định phải lấy được vị trí thứ nhất, hơn nữa còn phải phá vỡ kỷ lục ở nơi này.” Ngải An Tâm cười nói: “Chúng ta nói chuyện phiếm thì hay hơn.”
La Chinh lại trừng mắt: “Ta không được tự tin như ngươi.” Nói xong, hắn cũng không ngẩng đầu nữa, tiếp tục quan sát viên đá trong tay.
Thấy La Chinh lại không để ý đến mình, nét mặt Ngải An Tâm có vẻ hậm hực. Nhưng nghĩ lại, nàng liền mỉm cười. Nàng rất tự tin vào bản thân. Nàng nghĩ, nếu La Chinh đã cố gắng lĩnh hội như vậy, nhưng vẫn bị nàng bỏ lại phía sau thì không biết khi đó hắn sẽ có biểu cảm gì?
La Chinh làm sao biết Ngải An Tâm đang có suy nghĩ đó chứ? Hắn vẫn nhìn chăm chú vào viên đá, không khỏi trầm tư.
Nếu đồng thời dung hợp sáu loại sức mạnh quy tắc lại với nhau, không biết sẽ có hiệu quả gì?
Trước đây, La Chinh cũng đã từng chứng kiến hai lực quy tắc dung hợp với nhau. Ví dụ như Yến Vương trong tứ đại thần quốc, hay như thuật kiếm hội của Tư Mã Ngọc Long đã dung hợp quy tắc hệ Kim và hệ Phong một cách hoàn mỹ.
Nhưng mà....
Giữa các lực quy tắc căn bản, rất khó mà để hoàn toàn dung hợp với nhau.
Có một số quy tắc căn bản vốn tương sinh tương khắc, ví dụ như quy tắc hệ Hỏa và quy tắc hệ Thủy, các quy tắc ngũ hành lại càng khắc nhau lợi hại hơn.
Nhưng trên thế giới này thật sự không ai có thể dung hợp được toàn bộ lực quy tắc lại với nhau sao?
Trong sáu lực quy tắc, cũng chỉ dung hợp được hai loại với nhau mà thôi, hơn nữa còn không thể dung hợp hoàn toàn.
Nhưng chẳng qua, bây giờ La Chinh cũng chưa biết uy lực của gió lốc quy tắc là thế nào. Hắn không tưởng tượng ra được tình huống khi nhiều lực quy tắc dung hợp với nhau thì như thế nào, nhưng hắn có thể biết được phương pháp dung hợp hai lực quy tắc lại với nhau.
La Chinh nhanh chóng chìm đắm vào đó.
Mấy nghìn võ giả của mười ba cung, đa phần cũng giống như La Chinh, đều đắm chìm trong thế giới quy tắc.
Ngải An Tâm hơi ngán ngẩm, thậm chí còn duỗi lưng cho đỡ mỏi. Thấy biểu hiện nghiêm túc của La Chinh, nàng nhếch miệng, cuối cùng vẫn cầm viên đá trong tay lên.
Thời gian để các võ giả lĩnh hội cũng chỉ có khoảng hai mươi canh giờ mà thôi.
La Chinh đã đứng trước tảng đá kia mất mấy canh giờ, cho nên thời gian để hắn lĩnh hội cũng chỉ còn mười mấy canh giờ.
Bên tai mọi người chợt vang lên một âm thanh.
“Được rồi, thời gian đã hết. Mọi người hãy bỏ viên đá trong tay xuống, sau đó tiến vào tháp kết giới Nhất Niệm.” Giọng nói này là của ông lão áo vải.
Đám võ giả trên quảng trường vội vàng bỏ viên đá trong tay xuống, nhanh chóng đứng dậy.
Đương nhiên khi tham gia truyền thừa Tân Hỏa lần này, mọi người đều đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng có người thì đủ tự tin, còn có người vẫn còn đang do dự. Một số võ giả hỏi: “Không biết phần thưởng lần này sẽ là gì?”
Ông lão áo vải lạnh lùng nói: “Phần thưởng lần này, cứ ai đi được một nghìn dặm, sẽ nhận được một viên Diệt Kiếp Đan.”
“Diệt Kiếp Đan?” Ánh mắt La Chinh lóe lên.
Cũng may Ngải An Tâm là người thích nói nhiều, lập tức giải thích: “Diệt Kiếp Đan chính là đan dược có thể giúp chúng ta bóp chết trừng phạt của Thiên Đạo.”
“Trực tiếp bóp chết Thiên Kiếp?” La Chinh tò mò hỏi: “Võ giả ở đây hẳn là không cần dùng Diệt Kiếp Đan?”
Đối với võ giả bình thường mà nói, Diệt Kiếp Đan có lẽ rất quan trọng. Bởi vì có một số võ giả độ kiếp rất khó, không cẩn thận sẽ chết.
Lúc trước, khi La Chinh độ tiểu Thiên Kiếp lần thứ nhất, suýt chút nữa đã bị luồng sáng đen kia chôn vùi.
Nhưng độ kiếp cũng rất có ích đối với bản thân võ giả. Đối với võ giả mười ba cung, trong đó cũng có một số nhân vật thiên tài của thánh địa thập phẩm, độ kiếp cũng không phải chuyện xấu, ngược lại còn là một chuyện tốt. Cũng giống như Ngải An Tâm, võ giả Sinh Tử Cảnh cửu trọng, vẫn luôn chờ tiểu Thiên Kiếp thứ mười giáng xuống.
Nếu diệt kiếp thì đối với bọn họ không những không phải là chuyện tốt, mà ngược lại còn là một tổn thất nặng nề.
Ngải An Tâm mỉm cười nói: “Diệt Kiếp Đan không phải sẽ hóa giải hoàn toàn một lần Thiên Kiếp. Nếu như vậy, ta đây chẳng thèm. Diệt Kiếp Đan này chỉ hoãn thời gian Thiên Kiếp giáng xuống mà thôi. Nếu chẳng may võ giả rơi vào thời điểm nguy hiểm, hoặc bản thân bị trọng thương, không tiện độ kiếp thì Diệt Kiếp Đan sẽ phát huy tác dụng.”
La Chinh gật đầu, nói cũng đúng. Khi còn ở đại lục Hải Thần, Song Ma thánh địa đã thừa dịp Lưu Vũ ra ngoài độ kiếp để phát động tập kích bất ngờ. Mặc dù Lưu Vũ độ kiếp thành công, nhưng dù sao cũng rất nguy hiểm.
Trong thời điểm mấu chốt, Diệt Kiếp Đan có thể phát huy tác dụng không nhỏ.
“Một nghìn dặm mới có được một viên Diệt Kiếp Đan...”
“Lần này truyền thừa Tân Hỏa có vẻ hơi keo kiệt!”
“Sau đó thì sao? Mau nói đi...”
Đám võ giả này tham gia truyền thừa Tân Hỏa là vì phần thưởng, nên tất nhiên cũng muốn biết phần thưởng là gì.
Ông lão áo vải nói tiếp: “Vượt qua được ba nghìn dặm thì phần thưởng là một thần khí nhất phẩm.”
La Chinh có hứng thú với Diệt Kiếp Đan, nhưng lại không có hứng với thần khí nhất phẩm.
Về phần võ giả mười ba cung, bọn họ hơi bất mãn.
“Nghe nói ở truyền thừa Tân Hỏa lần trước, ba nghìn dặm là có được thần khí nhất phẩm, lần này cũng vẫn là thần khí nhất phẩm...”
“Đúng vậy, phần thưởng lần này dường như đã giảm?”
Ông lão áo vải cũng không để ý đến sự bất mãn của mọi người, tiếp tục nói: “Phần thưởng sau một vạn dặm. Ha ha, chờ có người vượt qua được giới hạn này, ta sẽ công bố tiếp.”
Rõ ràng ông ta đang thừa nước đục thả câu.
Nên trong lòng mọi người cũng rất khó chịu...
Tiến vào trong gió lốc quy tắc, độ khó chắc chắn sẽ không thấp. Một nghìn dặm, nơi này liệu được mấy người có thể hoàn thành?
Mà ba nghìn dặm thì có lẽ cũng chỉ có hơn mười người có thể hoàn thành được.
Về phần độ khó một vạn dặm, lại càng không thể tưởng tượng nổi. Võ giả mười ba cung ai nấy đều nghi hoặc, không biết liệu có ai hoàn thành được độ khó một vạn dặm không? Thế nên công bố hay không cũng chẳng có ý nghĩa.
Mặc dù trong lòng mọi người rất bất mãn, nhưng vẫn không ai bỏ cuộc. Bọn họ biết rõ, lợi ích mà truyền thừa Tân Hỏa mang đến không chỉ ngần ấy. Nếu có thể đạt được một thành tích tốt, được thiên cung coi trọng thì tài nguyên nhận được sẽ lớn hơn gấp mấy lần bây giờ.