“Đã được chín trăm dặm...” Ngải An Tâm lẩm bẩm: “Chỉ còn một trăm dặm nữa thôi...” Nói đến đây, nàng mỉm cười, thân hình vốn đang tiến lên đột nhiên đứng im tại chỗ.
Khoảng cách giữa hai mươi võ giả trong đội ngũ thứ nhất không xa nhau lắm, chỉ có một hai dặm đường, nhưng mọi người đều đã đẩy tốc độ đến mức cực hạn.
Cho nên, khi Ngải An Tâm bỗng nhiên dừng lại, đám võ giả còn lại lập tức vượt qua nàng.
Ngải An Tâm đang từ hạng ba rớt xuống vị trí cuối cùng của đội thứ nhất.
Đám võ giả vượt qua Ngải An Tâm, ai nấy đều kinh ngạc, không hiểu vì sao bỗng nhiên cô gái này lại dừng giữa chừng.
Nhưng Ngải An Tâm chỉ dừng lại khoảng mấy chục nhịp thở. Sau đó chỉ thấy nàng nhẹ nhàng vung tay lên, từng luồng ánh sáng màu xanh tỏa ra từ phía sau lưng nàng. Ánh sáng đó không phải là khúc xạ mà thành, chúng dần tạo thành một đôi cánh màu xanh.
Sau đó, đôi cánh ánh sáng nhẹ nhàng vỗ một cái, cả người nàng bắn thẳng về phía trước.
“Vèo!”
Với tốc độ như vậy, cơ thể và đôi cánh của Ngải An Tâm đã kéo thành một cái bóng thật dài.
Lúc này, gương mặt võ giả họ Lý đang tràn ngập vẻ hưng phấn. Bây giờ y đã đi được chín trăm năm mươi dặm, chỉ còn năm mươi dặm nữa thôi là có thể chạm đến mốc một nghìn.
Y hoàn toàn không để ý đến phần thưởng của một nghìn dặm. Chẳng qua cũng chỉ là Diệt Kiếp Đan mà thôi, phần thưởng này ai cũng có thể có được. Nhưng thiên cung Ảm Nhiên của y đã hứa, nếu y có thể lấy được vị trí đầu tiên ở mốc một nghìn dặm, họ sẽ thưởng cho y một thanh thần khí nhất phẩm.
Y muốn giúp thiên cung Ảm Nhiên nhận được phần vinh quang này.
Mà vinh quang đang ở ngay trước mắt, muốn đạt được lại dễ như trở bàn tay.
Nhưng khi y đang nhanh chóng tiến lên, bên tai bỗng vang lên tiếng gió, sau đó là một cái bóng lướt qua, khiến cho mắt y phải hoa lên.
“A, vừa rồi là cái gì...”
Võ giả họ Lý kia không thấy rõ dung mạo của Ngải An Tâm. Dù sao thì gió lốc quy tắc ở đây cũng đang thổi ngược thổi xuôi, tầm mắt mọi người đều bị hạn chế trong một phạm vi cực nhỏ. Y cho rằng động tĩnh vừa rồi chính là do một cơn bão sinh ra.
Sau mấy nhịp thở, mọi người nghe được giọng nói của ông lão áo vải.
“Người đầu tiên đột phá một nghìn dặm chính là Ngải An Tâm của thiên cung Vân Miểu.”
Nghe xong, võ giả họ Lý kia lập tức sững sờ, gương mặt đầy vẻ khó tin: “Cái này... Cái này... chuyện gì xảy ra vậy?”
Bên ngoài tháp kết giới Nhất Niệm, ông lão áo vải và rất nhiều Cung chủ khác đều nhìn chăm chú vào đôi cánh đằng sau Ngải An Tâm, bọn họ đều vô cùng kinh ngạc.
“Đó chính là cánh Linh Động Thanh Phong.”
“Cô bé có được đôi cánh này khi tu vi mới chỉ là Sinh Tử Cảnh.”
“Chẳng phải muốn có cánh Linh Động Thanh Phong thì phải nuôi dưỡng ám thai Thanh Phong Linh trong đan điền sao? Nàng mới chỉ có tu vi Sinh Tử Cảnh, còn chưa mở Thần Hải, làm sao có thể nuôi dưỡng trong cơ thể được?”
Cánh Linh Động Thanh Phong không phải là thứ mà nhân loại có thể có được. Nó là một sinh vật đặc biệt được sinh ra từ gió lốc, năng lực của Thanh Phong Linh.
Người có được đôi cánh này thì có thể ngao du ngàn dặm chỉ trong nháy mắt.
Nhưng Thanh Phong Linh vốn không phải là sinh vật bình thường. Võ giả không có thể kế thừa, hoặc có được huyết mạch của chúng.
Để trở nên mạnh hơn, nhanh hơn, mỗi võ giả đều phải vắt hết óc ra suy nghĩ. Cuối cùng, cũng đã có người nghĩ ra được biện pháp. Chính là bắt ám thai của Thanh Phong Linh, sau đó đặt vào trong đan điền, bồi dưỡng chúng qua chân nguyên rồi ấp nó, dần dần khống chế nó.
Phương pháp này cực kỳ nguy hiểm, mà chi phí cũng rất cao. Chỉ cần có một chút sai sót thôi thì đan điền sẽ bị ám thai làm suy yếu, người đó liền trở thành phế nhân.
Trong vũ trụ này, võ giả có thể bắt được ám thai của Thanh Phong Linh cực kỳ ít. Mà võ giả nuôi dưỡng nó thành công lại càng ít. Cho dù thành công thì ít nhất cũng phải là cường giả Thần Cực cảnh hoặc cảnh giới cao hơn.
Bọn họ không nghĩ ra, tại sao Ngải An Tâm chỉ mới có tu vi Sinh Tử Cảnh mà đã có được cánh Linh Động Thanh Phong?
Sau khi Ngải An Tâm đột phá khoảng cách một nghìn dặm, nàng liền lơ lửng ngay tại chỗ, quay người lại nhìn phía sau. Nàng đã bỏ cách tất cả mọi người một khoảng khá xa, thế nên gương mặt cũng là vẻ hơi nhàm chán.
“Đúng là không có tính khiêu chiến gì cả. Không biết La Chinh đang xếp ở vị trí thứ mấy? Tên kia, chắc chắn không đạt được vị trí thứ nhất đâu.” Cho dù đã đoạt được vị trí thứ nhất trong một nghìn dặm, Ngải An Tâm vẫn không chủ quan. Dự cảm của nàng vẫn luôn đúng, nên cuộc cạnh tranh giữa nàng và La Chinh vẫn còn ở phía sau.
Ở khoảng cách bốn trăm dặm, La Chinh vẫn không nhanh không chậm, từ từ bay về phía trước. Sau khi nghe thấy lời tuyên bố của ông lão áo vải, hắn liền mỉm cười.
Đội thứ nhất đã vượt qua một khoảng cách nghìn dặm, đội thứ hai đang ở vị trí bảy tám trăm dặm, còn đội thứ ba thì ở vị trí năm sáu trăm dặm.
Ngay cả người cuối cùng của đội thứ ba mà La Chinh còn không đuổi kịp.
“Không nghĩ ra thì thôi không nghĩ nữa.” La Chinh bỗng lắc đầu, loại bỏ suy nghĩ trong đầu, sau đó tăng tốc.
Cường độ của gió lốc quy tắc trong một nghìn dặm này cũng không gây cản trở quá lớn.
Chỉ sau hai nén nhang, rốt cuộc La Chinh cũng vượt qua được khoảng cách một nghìn dặm.
Lúc này, cả ba đội võ giả đều đã vượt qua hết một nghìn dặm, hắn vẫn ở vị trí cuối cùng.
Sau khi đột phá phạm vi một nghìn dặm, hắn cảm nhận được dường như gió lốc quy tắc đã mạnh thêm.
“Chắc gió lốc quy tắc này là một hình tròn, bây giờ chúng ta đang ở rất gần trung tâm.” Điều này khiến La Chinh nhớ đến gió lốc trên Bạo Loạn Tinh Hải.
Chỉ là gió lốc bên trên Bạo Loạn Tinh Hải không đơn thuần là do quy tắc hệ Phong tạo thành, mà cũng không phải là lực quy tắc hỗn loạn như ở trước mắt. Mặc dù gió lốc quy tắc này mạnh hơn mấy phần, nhưng nó vẫn không mang đến áp lực quá lớn cho La Chinh.
Bên ngoài tháp kết giới Nhất Niệm, ông lão áo vải thản nhiên nói: “Ba nghìn dặm chính là một nấc thang. Trong khoảng cách ba nghìn dặm này, hẳn là sẽ đào thải không ít người.”
Một vị Cung chủ bên cạnh gật đầu: “Sau một nghìn dặm, các lực quy tắc liền ngưng kết lại để tạo thành linh hồn của lực quy tắc, thực lực của chúng cũng không yếu. Để xem đám nhóc này đối phó ra sao?”
“Thế tên nhóc cuối cùng đâu? Vẫn ở vị trí cuối cùng à?” Một vị Cung chủ cười ha hả nói.
“Ừm. Lại nói, tên nhóc này đúng là kỳ lạ, đột phá một nghìn dặm mà hắn không hề sử dụng chân nguyên hộ thể. Chẳng lẽ hắn định không cần chân nguyên hộ thể luôn sao?” Một vị Cung chủ lên tiếng.
Thật ra, những Cung chủ này cũng đã phát hiện ra La Chinh có chút đặc biệt.
Đương nhiên, điểm đặc biệt này không phải là để khen hắn, mà là cảm thấy hắn hơi kỳ quái.
Tâm tư mỗi người vẫn luôn chú ý đến đám võ giả trong cung của mình. Vị trí đầu tiên của một nghìn dặm đã bị Ngải An Tâm đoạt mất, nên trước mắt đã đến lúc so về sức chịu đựng. Không biết ai có thể tiến xa hơn trong gió lốc quy tắc này?
Trong lực gió lốc quy tắc mênh mông bao la, đám võ giả thiên tài tiến lên một cách khó khăn. Ngoài các võ giả trong đội thứ nhất thì tốc độ của đội thứ hai đã giảm đi rất nhiều.
Trong gió lốc thỉnh thoảng sẽ có những hỏa linh cực kỳ mạnh lao ra, như muốn nuốt chửng đám võ giả vậy.
Cũng có khi là một đường đao gió màu đen.
Những nguy hiểm này đủ để trở thành đòn chí mạng, thế nên mọi người không thể không cẩn thận.