Nếu có người chú ý tới La Chinh trong toàn bộ hành trình thì sẽ phát hiện ra, từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ, tốc độ của hắn vẫn không hề thay đổi.
Hơn nữa, hắn vẫn không sử dụng chân nguyên hộ thể, chỉ dựa vào cơ thể mình để đón đỡ gió lốc quy tắc, một đường tiến thẳng về phía trước.
Nhưng từ đầu đến cuối cũng chỉ có mình Vân Lạc quan sát La Chinh.
Không bao lâu sau, rốt cuộc cũng có người phát hiện ra La Chinh.
Sau khi ông lão áo vải quét mắt nhìn võ giả đội thứ nhất xong, ông ta tiếp tục quan sát những đội còn lại. Khi nhìn tới người đi đầu của đội thứ hai, ông ta phát hiện ra có điểm không thích hợp.
“Sao?” Ánh mắt ông lão áo vải sáng lên: “Tên nhóc này vẫn không mở chân nguyên hộ thể?”
Đợi đến khi nhìn kỹ lại, ông ta lại càng sững sờ: “Đây chẳng phải là tên nhóc đến trễ ư? Chẳng phải hắn vẫn luôn ở cuối cùng à? Tại sao hắn lại tiến vào đội thứ hai rồi? Hơn nữa còn vượt qua ba nghìn dặm?”
Ba nghìn dặm trong mắt ông lão áo vải thì chẳng là gì.
Nhưng biểu hiện của La Chinh lúc trước quá tệ, nên gần như ông ta đã quên mất tên nhóc này. Nếu không phải La Chinh không sử dụng chân nguyên hộ thể, chỉ sợ ông ta vẫn không chú ý đến hắn.
Nhưng rõ ràng tên nhóc này vẫn luôn đi ở cuối, vậy mà bây giờ lại xuất hiện trong đội thứ hai một cách quỷ dị, chẳng khác nào thuấn di, thế nên đương nhiên ông lão áo vải cũng phải kinh ngạc rồi.
“Đây là tên nhóc không chịu dùng chân nguyên hộ thể, vẫn luôn đi cuối cùng sao?” Một vị Cung chủ cũng nhớ ra.
“Chính là hắn! Đúng là thú vị. Bất tri bất giác, thế mà hắn đã đi đầu đội thứ hai.”
“Hơi kỳ lạ một chút. Trong phạm vi ba nghìn dặm này, hắn vẫn không hề mở chân nguyên hộ thể. Hình như hắn rất tự tin vào thực lực của mình.”
“Ha ha, lần này thiên cung Vân Miểu xuất hiện một số người thật thú vị. Ngải An Tâm thì thôi không nói, bây giờ người thứ hai cũng xuất thân từ thiên cung Vân Miểu.”
Rất nhiều Cung chủ đều tập trung ánh mắt lên người La Chinh, hứng thú bàn luận.
“Ta cũng muốn nhìn xem, có phải tên nhóc này không định dùng chân nguyên hộ thể đến cuối cùng không?”
Thật ra, chân nguyên hộ thể chỉ là một phương pháp võ giả dùng để bảo vệ bản thân. Phương pháp này có thể phát huy tác dụng trong phạm vi ba nghìn dặm, nhưng sau khi ra khỏi ba nghìn dặm thì cũng không còn hiệu quả lắm nữa. Trừ phi võ giả tu luyện một số công pháp đặc biệt, ví dụ như quy tắc hệ Thổ...
“Xem tốc độ này của hắn thì hiện tại còn nhanh hơn so không ít võ giả. Có lẽ không bao lâu nữa hắn sẽ tiến vào đội thứ nhất.”
“Tên nhóc này che giấu cũng sâu đấy...”
Ông lão áo vải đã nhắc đến, nên đám Cung chủ cũng bắt đầu soi mói. Chỉ là, mặc dù mọi người cảm thấy kinh ngạc, nhưng vẫn không quá coi trọng việc La Chinh có thể đạt được thành tựu thế nào.
Càng vào sâu bên trong tháp kết giới Nhất Niệm, ngoài thực lực thì còn phải dựa vào ngộ tính và năng lực ứng phó của mình.
Võ giả có thể bình yên vượt qua ba nghìn dặm thì ai nấy đều có bản lĩnh của riêng mình. Mặc dù là vậy, nhưng tốc độ bị loại vẫn tăng lên.
Ở mốc bốn nghìn dặm, đội thứ nhất vẫn chưa có ai bị loại, đội thứ hai đã giảm đi một nửa, đội thứ ba là hai phần ba...
Năm nghìn dặm...
Sáu nghìn dặm...
Bảy nghìn dặm...
La Chinh đã sớm vượt qua đội thứ hai, đồng thời đuổi kịp người cuối cùng của đội thứ nhất.
Lúc này, gió lốc quy tắc đã tăng lên một cấp bậc.
Lúc trước, băng thương, đao gió, gai đất, lồng giam thời gian thỉnh thoảng mới xuất hiện. Còn bây giờ, bốn phía đều có. Nó sẽ bất ngờ lao ra từ góc độ nào đó, nếu không cẩn thận sẽ hứng đủ ngay.
Mỗi võ giả đều dành hết tâm tư để ứng phó với những phiền toái này, đương nhiên La Chinh cũng không ngoại lệ.
“Vù vù vù...”
Bỗng nhiên, trên mặt đất xuất hiện rất nhiều gai nhọn. Mặc dù gai nhọn được ngưng kết từ nham thạch, nhưng bên ngoài lại ánh lên màu vàng, độ sắc bén có thể sánh ngang thánh khí.
La Chinh cứ như con thoi, không ngừng tới lui trong đám gai nhọn. Trong nháy mắt La Chinh tránh đám gai nhọn này, từ phía trên gai nhọn lại bắn ra vô số gai băng, trực tiếp vây kín hai bên trái phải của hắn.
Sau một nhịp thở, mặt đất bỗng nhiên rung lên. Tất cả những gai băng đều bị một luồng sức mạnh khổng lồ khiến cho vỡ nát. Thân người gầy gò của La Chinh lại xuất hiện lần nữa, tiếp tục dùng tốc độ không nhanh không chậm mà tiến lên.
“Tên nhóc này đúng là có chút tài năng.”
“Sức mạnh và cơ thể của hắn cũng khá mạnh.”
“Thực lực của hắn có tư cách tiến vào đội thứ nhất.”
Việc La Chinh tiến vào đội thứ nhất tất nhiên đã khiến cho một số Cung chủ chú ý. Về phần Vân Lạc, gương mặt nàng vẫn không có biểu hiện gì. Dưới con mắt của nàng, La Chinh đạt được thành tựu này căn bản chẳng có ý nghĩa gì. Bây giờ vẫn chưa phải lúc để chú ý.
Khi đạt được tám nghìn dặm, rốt cuộc cũng có một võ giả của đội thứ nhất bị loại, đây cũng là võ giả đầu tiên trong đội thứ nhất bị loại.
Lúc này, võ giả trong đội thứ hai cũng chỉ còn lại chưa tới mười người. Về phần đội thứ ba, toàn quân đã bị diệt, không ai bước vào phạm vi tám nghìn dặm.
Hơn bốn nghìn võ giả tiến vào tháp kết giới Nhất Niệm đã về lại quảng trường, đứng xem tình hình trong tháp thế nào. Sau khi bị loại, bây giờ bọn họ chỉ có thể tạm thời biến thành khán giả.
Có thể nói, Ngải An Tâm là một mình một ngựa. Còn hơn ba mươi võ giả kia, đa số vừa mới vượt qua được tám nghìn dặm. Lúc này, Ngải An Tâm đã vượt qua được chín nghìn dặm, chỉ còn năm trăm dặm nữa thì nàng sẽ vượt qua được phạm vi một vạn dặm.
Khi đến khoảng cách chín nghìn tám trăm dặm, nàng quay đầu quan sát gió lốc quy tắc mênh mông kia rồi thản nhiên nói: “Chắc ngươi không bị loại đấy chứ? Nếu bị loại, ngươi sẽ không có tư cách làm đối thủ của ta...”
Sau khi nói xong, nàng quay đầu lại, đôi cánh màu xanh vỗ nhẹ sau lưng, xuyên qua gió lốc quy tắc nhanh như gió lốc.
“Võ giả vượt qua một vạn dặm, Ngải An Tâm của thiên cung Vân Miểu.” Sau khi nàng vượt qua được một vạn dặm, giọng nói của ông lão áo vải lại vang lên.
Đám võ giả trong quảng trường bắt đầu bàn tán.
“Một vạn dặm, Ngải An Tâm đã vượt qua khoảng cách một vạn dặm.”
“Không phải nói vượt qua một vạn dặm sẽ tuyên bố phần thưởng của một vạn dặm sao? Tại sao còn chưa công bố?”
“Quá mạnh. Chỉ là một cô gái mà lại nghiền ép đám đàn ông chúng ta như vậy.”
Ông lão áo vải tiếp tục tuyên bố: “Võ giả vượt qua được một vạn dặm, có thể nhận được một viên Thập Phương Dẫn Kiếp Đan.”
Ông cụ vừa dứt lời, đám võ giả bị loại đứng trong quảng trường lập tức sôi trào hẳn lên.
“Thập Phương Dẫn Kiếp Đan!”
“Tại sao lại có đồ tốt như thế?”
“Trời ạ, sớm biết như vậy thì dù có phải liều mang ta cũng sẽ kiên trì đến cùng.”
Thập Phương Dẫn Kiếp Đan này có thể dẫn động Thiên Kiếp, giống như La Chinh nuốt Hoa Kiếp ở tứ đại thần quốc.
Nhưng Hoa Kiếp chỉ có thể gia tăng số kiếp ở Sinh Tử Cảnh lên cửu trọng.
Rất nhiều võ giả trong Thượng Giới cũng không cần nuốt Hoa Kiếp, bởi với thiên phú của bọn họ, trời đất vốn đã không chứa rồi. Tất nhiên, kiếp nạn trùng điệp cũng là một điểm cần thiết dành cho các thiên tài siêu đẳng ở Thượng Giới.
Nếu một vị thiên tài nào đó tiến vào Thần Hải Cảnh sau khi ở tu vi Sinh Tử Cảnh bát trọng, người đó nhất định sẽ không đủ tư cách được gọi là thiên tài.
Nhưng Thập Phương Dẫn Kiếp Đan lại khác. Mặc dù cũng là đan dược giống Diệt Kiếp Đan, nhưng hai thứ lại không thể so sánh với nhau.
Diệt Kiếp Đan chỉ là một viên đan dược thất phẩm, còn Thập Phương Dẫn Kiếp Đan là một viên đan dược cửu phẩm.
Quan trọng nhất, đan dược này còn có thể giúp võ giả dẫn động Thiên Kiếp thứ mười. Mà Thiên Kiếp thứ mười được xưng là kiếp hoàn mỹ. Bởi vì sau khi vượt qua Thiên Kiếp thứ mười, căn cơ của võ giả sẽ đạt đến trạng thái hoàn mỹ. Như vậy, sẽ không thể đánh giá trước được sức ảnh hưởng trong tương lai của võ giả đó như thế nào.
Ngải An Tâm nhếch miệng, tiếp tục đi về phía trước...
Đợi sau khi Ngải An Tâm vượt qua một vạn dặm thì đến lượt Tiết Mục Dương. Chỉ là trên hai chân y đã xuất hiện thêm hai lỗ máu, nhìn thấu tận xương, quần áo cũng bị rách vài chỗ, bộ dạng cũng hơi thê thảm.