Sau khi Ngải An Tâm vượt qua khoảng cách một vạn sáu nghìn dặm thì nàng lại tăng tốc. Lúc này, toàn thân nàng được bao phủ bởi một luồng ánh sáng màu xanh, còn giữa mi tâm của nàng lại xuất hiện một vết nứt, trong vết nứt đó lộ ra một viên đá màu xanh nho nhỏ.
Viên đá đó chỉ to bằng đầu ngón tay, nhìn thì rất bình thường.
Nhưng khi các Cung chủ nhìn thấy tảng đá đó, sắc mặt người nào người nấy đều đại biến, thậm chí ông lão áo vải còn đứng bật dậy.
“Ngọc Môn Tiên Đấu.”
“Không ngờ con bé lại có được Ngọc Môn Tiên Đấu.”
“Lão Tiêu Đạo Lai này đúng là che giấu sâu thật đấy...”
Có người kinh ngạc, cũng có người thở dài.
Về phần đám võ giả đang đứng trên quảng trường, tất cả đều như lọt vào sương mù. Bọn họ không biết Ngọc Môn Tiên Đấu là gì.
Ông lão áo vải ngồi xuống, miệng lẩm bẩm: “Không đúng, nếu Ngải An Tâm có được Ngọc Môn Tiên Đấu thì Xuân Hương Các không thể khả năng không biết. Tiêu Đạo Lai cũng sẽ không đưa con bé đến tham gia truyền thừa Tân Hỏa.”
“Xem ra lão Cung chủ vẫn chưa biết Ngải An Tâm có Ngọc Môn Tiên Đấu.” Vân Lạc gật đầu. Lúc này, nàng thật sự khâm phục Ngải An Tâm.
Thật ra, trong lòng Vân Lạc vẫn luôn cho rằng sớm muộn gì La Chinh cũng sẽ vượt qua Ngải An Tâm. Đây dường như là chuyện đương nhiên, bởi vì nàng căn cứ vào ký ức của phân thân mà đưa ra phán đoán.
Nhưng khi nhìn thấy Ngọc Môn Tiên Đấu, nàng bắt đầu nghi ngờ phán đoán của mình.
Ngọc Môn Tiên Đấu là một thiên phú đặc biệt mạnh mẽ.
Trong số các loại thể chất đặc biệt ở Thượng Giới, thật ra cũng không hiếm các loại thiên phú đặc biệt. Ví dụ như thế chất bất diệt của Cự Ma thượng cổ, sau khi tu luyện đến một cảnh giới nhất định, cơ thể sẽ trở thành bất tử bất diệt. Cho dù có hóa thành tro bụi cũng có thể trở lại như cũ.
Hoặc luôn có các võ giả có được Âm Thể Tử Cực, huyết mạch Chân Phượng, Chân Long, và huyết mạch của các loại thần thú khác, hơn nữa số lượng còn không ít. Đơn cử như Long Mạch tộc của Chân Long giới, hầu như tất cả đều có huyết mạch của Chân Long tộc. Có lẽ huyết mạch này rất quý ở Hạ Giới, nhưng lại vô cùng phổ biến ở Thượng Giới.
Nhưng Ngọc Môn Tiên Đấu thì lại khác.
Cho đến lúc này, rất hiếm thấy võ giả có được Ngọc Môn Tiên Đấu trong toàn bộ vũ trụ, hơn nữa còn vô cùng thần bí.
Nghe nói, năng lực trong Ngọc Môn Tiên Đấu của mỗi người không giống nhau, nhưng tất cả đều ghi chép luật nhân quả. Quan trọng hơn là luật nhân quả này sẽ trưởng thành theo võ giả.
Có được vũ khí luật nhân quả, đó chính là thần khí chí tôn. Nhưng số lượng thần khí chí tôn cũng chỉ có hơn ba nghìn mà thôi. Võ giả bình thường, ngoài việc có thể nhìn tên của những vũ khí này trên tấm bia hoàn vũ vạn linh thì cả đời cũng khó mà tận mắt nhìn thấy được một lần.
Mà sau khi thần khí chí tôn được rèn đúc thì không thể sửa đổi được luật nhân quả bên trong, hơn nữa càng không có khả năng phát triển.
Bởi vậy, có thể hiểu, tại sao sau khi viên đá màu xanh này xuất hiện trên mi tâm của Ngải An Tâm, các Cung chủ lại giật mình như thế.
Khi Ngải An Tâm mở ra Ngọc Môn Tiên Đấu, tốc độ của nàng tiếp tục tăng lên.
Một vạn bảy nghìn dặm...
Một vạn tám nghìn dặm...
Một vạn chín nghìn dặm...
Hai vạn dặm.
Trong thời gian chưa đến một nén nhang, Ngải An Tâm đã nhẹ nhàng phá kỷ lục của Huyễn Hải Thiên Tôn.
Trong thời gian hai nén nhang, Ngải An Tâm đã dễ dàng vượt qua hai vạn dặm.
Mỗi bước sau đó, Ngải An Tâm đã viết nên một kỷ lục mới.
Nét mặt của đám Cung chủ đứng ngoài đều vô cùng kích động. Bọn họ rất tò mò, không biết rốt cuộc phải đạt đến trình độ nào thì Ngải An Tâm mới ngừng lại?
Vân Lạc nhếch miệng, sau đó quay sang nhìn La Chinh.
Thật ra, thành tích của La Chinh bây giờ cũng đã hết sức kinh người. Tốc độ của hắn không nhanh không chậm, nhưng lại tiến vào khoảng cách một vạn sáu nghìn dặm.
Nếu không có Ngải An Tâm, La Chinh nhất định sẽ thành mục tiêu quan sát của mọi người.
Đáng tiếc...
Ngải An Tâm ưu tú đến mức đáng sợ. La Chinh vừa mới đột phá được một vạn sáu nghìn dặm, Ngải An Tâm đã tiến vào phạm vi hai vạn dặm.
So sánh ra thì thành tích của La Chinh hơi ngán ngẩm.
“Tốc độ của Ngải An Tâm vẫn đang tăng lên.” Một vị Cung chủ không nhịn được mà kêu lên.
Lúc này, có mấy ai chú ý đến La Chinh nữa chứ?
Vị Cung chủ nào cũng nhìn chằm chằm vào Ngải An Tâm, không ngừng theo dõi bước đường tiến lên của nàng. Gió lốc quy tắc phía sau càng lúc càng kinh khủng, nhưng tốc độ của nàng vẫn không hề giảm xuống, ngược lại còn càng lúc càng nhanh. Tình huống quỷ dị như thế, ngoài việc khiến người ta khó mà tưởng tượng nổi thì chỉ còn là thán phục.
Hai vạn một nghìn dặm.
Hai vạn hai nghìn dặm.
Hai vạn ba nghìn dặm...
Mỗi khi Ngải An Tâm vượt qua một nghìn dặm, tất cả các Cung chủ đều thán phục mà than.
Về phần đám thiên tài trên quảng trường, ai nấy đều sợ hãi và khâm phục. Một nữ tử như vậy, bọn họ không có tư cách để ao ước. Ngày nào đó, Ngải An Tâm này ắt sẽ trở thành một sự tồn tại mà bọn họ phải ngước nhìn.
Đúng lúc này, ông lão áo vải đột nhiên lên tiếng: “La Chinh đã vượt qua được một vạn tám nghìn dặm.”
Ánh mắt của đám Cung chủ đang nhìn chằm chằm Ngải An Tâm lại quay sang nhìn La Chinh.
“La Chinh cũng đã phá luôn kỷ lục của Huyễn Hải Thiên Tôn?”
“Thật đúng là kỳ tích... Nếu không có Ngải An Tâm, thành tích của La Chinh sẽ vô cùng kinh khủng.”
“Đáng tiếc, ha ha. La Chinh không được may cho lắm. Vốn hắn có thể tạo nên được kỷ lục, kết quả lại bị Ngải An Tâm viết nên một kỷ lục còn khủng bố hơn, ngăn trước mặt hắn.”
Đám võ giả trên quảng trường cũng bắt đầu bàn tán.
“Chưa chắc. Mặc dù tốc độ của La Chinh không nhanh nhưng hắn vẫn đang tiến lên, nói không chừng còn có thể đuổi kịp Ngải An Tâm.”
“Không thể nào! Ngải An Tâm đã đạt đến khoảng cách hai vạn bốn nghìn dặm, chênh lệch đến năm nghìn dặm. Càng đi vào sâu thì độ khó càng lớn, nào dễ dàng đuổi kịp?”
“Đương nhiên là không đuổi kịp rồi. Mọi người mau nhìn đi, La Chinh đã dừng lại.”
Lúc này, mọi người nhìn thấy La Chinh đột nhiên không đi nữa.
Trước đây, La Chinh vẫn luôn duy trì tốc độ tiến lên, không hề chậm lại hay đi nhanh hơn, nhưng chính vì hắn không nhanh không chậm như thế, nên mới từ vị trí cuối cùng đạt đến vị trí thứ hai.
Bây giờ hắn dừng lại, chứng minh hắn đang gặp phiền phức.
“Sợ là đi không được nữa rồi?”
“Rất có thể. Gió lốc quy tắc lúc này không phải là thứ hắn có thể đối kháng được...”
“Ngải An Tâm đã vượt qua được hai vạn bốn nghìn dặm.”
Đối với kỷ lục mà Ngải An Tâm không ngừng tạo ra, mọi người đã bắt đầu lo lắng. Không biết cô gái này còn có thể đạt đến trình độ nào.
Nhưng bọn họ tin rằng, đây nhất định là một kỷ lục mà “trước chưa ai từng có, sau cũng khó có ai đạt được”. So với kỷ lục mà Huyễn Hải Thiên Tôn lập được năm đó, kỷ lục này còn khủng bố hơn vô số lần.
Như bọn họ đã tin tưởng, sau khi Ngải An Tâm vượt qua được khoảng cách hai vạn bốn nghìn dặm, tốc độ của nàng vẫn kinh người, không hề có dấu hiệu ngừng lại.
Về phần La Chinh, hắn vẫn đứng im ở vị trí một vạn tám nghìn dặm, dường như đang tìm hiểu thứ gì đó.
Vân Lạc mím môi nhìn chằm chằm La Chinh, nhưng trong lòng lại cảm thấy lo lắng. Ngay từ đầu, nàng đã rất coi trọng La Chinh, cũng hy vọng hắn có thể vượt qua được Ngải An Tâm. Nhưng bây giờ La Chinh lại dừng lại trong gió lốc quy tắc, không biết là đang lĩnh ngộ thứ gì?
“Hai vạn năm nghìn dặm.”
“Hai vạn sáu nghìn dặm.”
“Hai vạn bảy nghìn dặm. Ta sắp điên rồi, cô gái này là một con quái vật.”
Mãi cho đến khoảng cách hai vạn tám nghìn dặm, tốc độ của Ngải An Tâm mới dần dần chậm lại.
“Rốt cuộc cũng chậm lại rồi...”
“Nàng ta đã vượt qua kỷ lục do Huyễn Hải Thiên Tôn tạo ra đến một vạn dặm, thành tích này, chậc chậc...”
“Nói nhảm, tiến vào trong gió lốc quy tắc, nàng ta đã rơi vào trạng thái hoàn toàn mất khống chế. Nếu đã ở trong gió lốc quy tắc thì căn bản không thể nào quan sát được.”
Tốc độ của Ngải An Tâm giảm đi rất nhanh. Sau khi đi thêm hai trăm dặm nữa, cuối cùng nàng đã hoàn toàn ngừng lại.
Không bao lâu sau, Ngải An Tâm xuất hiện ở cổng tháp kết giới Nhất Niệm, khóe miệng nhếch lên.
Nàng vô cùng kiêu ngạo nhưng bản tính lại bình dị, gần gũi. Chỉ là khi đám võ giả mười ba thiên cung nhìn Ngải An Tâm, bọn họ mơ hồ có cảm nhận được nàng giống như một người ở trên cao vậy.
Sau khi Ngải An Tâm trở lại quảng trường, nàng ngẩng đầu nhìn tháp kết giới Nhất Niệm: “La Chinh đâu? A, hắn còn đang ở khoảng cách một vạn tám nghìn dặm?”