Gió lốc quy tắc ở đó không thể dùng từ kinh khủng để hình dung nữa rồi. Các loại sức mạnh Lôi, Hỏa đan xen lẫn nhau, đao gió chèn ép đến cùng cực, hoặc băng sương đóng băng tất cả vạn vật...
Nếu Ngải An Tâm phát huy hết tiềm năng của mình, có lẽ nàng còn có thể tiến lên thêm một nghìn dặm.
Nhưng đối với nàng mà nói, điều này chẳng có ý nghĩa gì. Thành tích bấy nhiêu là đủ rồi.
Khoảng cách mà nàng đứng, đừng nói võ giả bình thường, ngay cả võ giả thiên tài cũng khó mà với tới. Nàng đang đứng ở đó nhìn xuống bọn họ, nhìn xuống La Chinh.
Từ ánh mắt của võ giả mười ba cung, đã có thể chứng minh được điều này.
Nàng rất hài lòng với ánh mắt ẩn chứa nét kính sợ của bọn họ.
“Ngải An Tâm, mời lên trên lầu.” Giọng nói thản nhiên của Vân Lạc vang lên.
Ngải An Tâm gật đầu. Đôi hài thêu hoa màu vàng nhẹ nhàng nhún một cái, âm thanh nhẹ nhàng lướt qua, nàng đến trước mặt các Cung chủ.
Trước đó, nhóm Cung chủ cũng đã dò xét Ngải An Tâm.
Tu vi của những Cung chủ này hoặc gần chạm đến Giới Chủ, hoặc chỉ còn nửa bước nữa là tới. Ngải An Tâm đứng trước mặt bọn họ với tư cách vãn bối thì cũng còn miễn cưỡng. Nói chính xác thì nàng chỉ là vãn bối của vãn bối.
Nhưng một vãn bối mà có biểu hiện như vậy lại khiến cho thái độ của đám Cung chủ phải trở nên khách sáo.
Đối diện với các nhân vật lớn, Ngải An Tâm vẫn không luống cuống, còn quay sang nói với ông lão áo vải: “Vượt qua một vạn dặm sẽ có phần thưởng, vãn bối vượt được hai vạn dặm, có phải cũng sẽ có phần thưởng hay không?”
Nghe xong, sắc mặt ông lão áo vải cứng đờ.
Lúc trước, ông ta nào nghĩ đến sẽ có võ giả vượt qua được hai vạn dặm?
Thế nên tất nhiên ông lão áo vải không chuẩn bị phần thưởng.
Lúc này, một vị Cung chủ bước ra, mỉm cười nói: “Đúng là sẽ có phần thưởng. Hai vạn tám nghìn dặm, ha ha, không có phần thưởng là không được rồi.”
“Đúng, chỉ bằng việc tạo ra một kỷ lục mới thì đã phải có phần thưởng rồi.” Một Cung chủ khác xen vào.
Ông lão áo vải do dự một chút, chưa biết nên tặng cái gì. Nhất thời ông không thể đưa ra được chủ ý.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói vang lên: “Việc ban thưởng hãy để cho ta.”
Sau khi giọng nói kia vang lên, rất nhiều Cung chủ liền sững sờ. Bọn họ nhìn thấy một người đang xuyên qua phong ấn mà ông lão áo vải bố trí, chậm rãi rơi xuống.
“Giới chủ Lạc Nhật!”
“Giới chủ Lạc Nhật đích thân đến.”
Sau khi các Cung chủ nhìn thấy rõ người đến là ai thì tất cả đều đứng dậy, ngay cả ông lão áo vải cũng phải cung kính.
Nếu đặt mười ba Cung chủ thiên cung ở bên Đại Giới cạnh liên minh thì tuyệt đối là nhân vật lớn. Cũng giống như Vân Lạc, mặc dù nàng không phải là Giới Chủ, nhưng khi nàng đi đến Thông Linh Giới để đón La Chinh, Giới chủ Thông Linh giới vẫn rất cung kính với nàng.
Nhưng địa vị Giới chủ cũng có cao có thấp.
Đại giới chủ Lạc Nhật có địa vị cực kỳ cao trong liên minh, thuộc vào những nhân vật chính trong các Giới chủ. Một mình ông ta quản lý mười ba thiên cung của mười ba Đại Giới. So với các Đại giới chủ cường đại khác, địa vị của ông ta tương đương với Thiên Tôn.
Mặc dù các nhân vật khác rất cung kính với Giới chủ Lạc Nhật, nhưng Ngải An Tâm lại không hề có biểu hiện nào khác, nàng chỉ chú trọng tới phần thưởng mà thôi.
Nghe nói người này sẽ thưởng cho nàng, thế nên Ngải An Tâm lên tiếng hỏi: “Ngài đến để ban thưởng cho ta?”
Giới chủ Lạc Nhật gật đầu, ánh mắt nhìn Ngải An Tâm có phần hiền hòa: “Đúng vậy, tiểu cô nương.”
“Tên ta không phải là tiểu cô nương, ta tên Ngải An Tâm.” Ngải An Tâm chỉnh lại.
“Được, được.” Giới chủ Lạc Nhật hơi dở khóc dở cười: “Vì ta đi vội quá, nên cũng không chuẩn bị phần thưởng gì. Nhưng ở đây ta có ba món bảo vật, cũng được xem là bất phàm, ngươi có thể chọn.”
Vừa nói xong, Giới chủ Lạc Nhật phất tay nhẹ một cái, trước mặt ông liền xuất hiện ba luồng ánh sáng.
Trong ba luồng ánh sáng là ba món bảo vật.
Hai món trong đó là thần khí nhất phẩm, theo thứ tự là một thanh kiếm màu trắng như tuyết và một thanh đao màu vàng nhạt.
Món cuối cùng là một chiếc áo. Mặc dù cũng là một thần khí nhất phẩm, nhưng là bảo vật mang tính phòng ngự nhiều hơn. Tuy nhiên, nó lại rất hiếm. Bảo vật phòng ngự cấp bậc nhất phẩm, giá trị không hề thua kém hai loại thần khí nhất phẩm kia.
“Hai thần khí trước đều rất nổi danh trên tấm bia hoàn vũ vạn linh. Mặc dù xếp sau mười vị trí đầu, nhưng lại mạnh hơn nhiều so với thần khí nhất phẩm bình thường. Về phần chiếc áo tơ lụa này, ta vô tình có được, cũng là một bảo vật có tính phòng ngự rất đặc biệt.”
Ngải An Tâm cũng không do dự, chọn luôn chiếc áo.
“Ngươi chắc chắn muốn chọn chiếc áo này sao?” Giới chủ Lạc Nhật thản nhiên hỏi.
“Đương nhiên!” Ngải An Tâm cười nói, “Bởi vì cái này nhìn đẹp mắt hơn một chút.”
Nghe Ngải An Tâm nói vậy, rất nhiều Cung chủ đều câm nín. Bảo vật trên bia hoàn vũ vạn linh vô cùng quý giá, nhưng cô gái nhỏ này lại lựa chọn theo vẻ bề ngoài, như vậy chẳng phải qua loa quá rồi sao.
Chiếc áo kia nhìn rất đẹp, lại cực mỏng. Dưới ánh nắng mặt trời, chiếc áo khoác hiện ra những hoa văn, màu sắc khác nhau, mang đến cho người ta một cảm giác giống như đang đứng trong mộng ảo. Nhưng võ giả lựa chọn bảo vật đều cân nhắc từ góc độ thực dụng của chúng, làm gì có chuyện cân nhắc từ vẻ bề ngoài?
Giới chủ Lạc Nhật gật đầu, ngón tay nhẹ nhàng búng ra, một luồng ánh sáng lập tức bay về phía Ngải An Tâm. Ngải An Tâm đưa tay ra đón lấy chiếc áo, sau đó lật tay một cái, khoác nó lên người mình.
Thậm chí nàng còn xoay một vòng, tự nhiên thoải mái, gương mặt còn hiện lên vẻ đắc ý. Từ trước đến nay, nàng chưa từng che giấu sự đắc ý của mình.
Giới chủ Lạc Nhật tiếp tục nói: “Có thể đạt được khoảng cách như vậy, có lẽ không bao lâu nữa Xuân Hương Các sẽ cử người đến, không biết Tiêu Đạo Lai có ý gì không?”
Vân Lạc đánh giá cô gái hoạt bát trước mặt, lập tức lên tiếng: “Tiêu Đạo Lai chịu đưa nàng ấy đến đây, tiếp nhận khảo hạch của truyền thừa Tân Hỏa, tất nhiên đã có dự định, chắc chắn sẽ không từ chối Xuân Hương Các.”
“Vậy là tốt rồi.” Giới chủ Lạc Nhật gật đầu, ánh mắt lại dõi về tháp kết giới Nhất Niệm, gương mặt hiện lên vẻ tò mò: “Dường như trong tháp kết giới Nhất Niệm vẫn còn một người?”
Vân Lạc gật đầu: “Vâng, cũng là võ giả xuất thân từ thiên cung Vân Miểu.”
“Ồ?” Giới chủ Lạc Nhật nhìn qua, nét mặt có hơi kinh ngạc: “Hắn đã có thể đi được một vạn tám nghìn dặm, thành tích này đúng là không tệ.”
Một vạn tám nghìn dặm mà chỉ là không tệ? Năm đó, thành tích mà Huyễn Hải Thiên Tôn lập được cũng chỉ là một vạn tám nghìn ba trăm dặm, bây giờ La Chinh đi được một vạn tám nghìn dặm thì cũng có khác gì kỷ lục của năm đó.
Nếu là trước đây, thì làm gì có chuyện dùng hai chữ “không tệ” để hình dung?
Đáng tiếc, bởi vì Ngải An Tâm vừa mới lập được kỷ lục hai vạn tám nghìn dặm, dẫn trước La Chinh cả một vạn dặm. Cho nên, thành tích kinh khủng này của La Chinh cũng chỉ có thể dùng hai chữ “không tệ” để hình dung.
Vân Lạc nhếch miệng: “Dường như La Chinh còn đang lĩnh ngộ, có lẽ sẽ tiếp tục xông lên...”
Bây giờ, ngay cả Vân Lạc cũng không chắc chắn. Trước đó, Vân Lạc cảm thấy La Chinh có khả năng phá được kỷ lục của Huyễn Hải Thiên Tôn, dự cảm này rất chính xác.
Chỉ là bây giờ Vân Lạc không thể nói trước được rằng La Chinh sẽ đạt đến mức độ nào. Thế nên nàng cũng chỉ có thể nói “sẽ còn xông lên!”
Ngải An Tâm nhìn về phía tháp kết giới Nhất Niệm, cười nói: “Ừm, thành tích này của La Chinh rất tốt rồi. Chắc chắn hắn sẽ còn xông lên một khoảng nữa, có khả năng vượt qua được hai vạn dặm.”
Vân Lạc liếc nhìn Ngải An Tâm. Nàng không thích sự kiêu ngạo của cô gái này. Nghe hàm ý của nàng ta thì có vẻ La Chinh không thể phá được kỷ lục do nàng ta lập ra?
Trong lòng Vân Lạc hy vọng La Chinh đừng chịu thua. Nhưng kỷ lục mà Ngải An Tâm vừa mới lập nên có độ khó quá lớn, chẳng biết tại sao trong lòng Vân Lạc lại có chút ảo não.
Giới chủ Lạc Nhật lên tiếng: “Vậy chúng ta hãy xem xem tên nhóc này có thể thừa thắng xông lên hay không. Nếu hắn có thể vượt qua được khoảng cách hai vạn dặm, đương nhiên ta cũng sẽ không thiếu phần thưởng cho hắn. Chỉ là không biết hắn sẽ lĩnh hội đến khi nào? Muốn lĩnh hội trong gió lốc quy tắc, hơi khó đấy.”
Mọi người đều mở to mắt nhìn người cuối cùng trong tháp kết giới Nhất Niệm. Từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ, La Chinh vẫn chưa hề xê dịch khỏi vị trí, không biết hắn sẽ lĩnh hội đến lúc nào đây?